Từ sau khi lĩnh chứng, tôi sâu sắc cảm thấy Bác sĩ đã trở nên kiêu ngạo.
Thanh niên tốt từng ôn tồn gọi điện thoại:“ Hôm nay có về không? Có cần anh đến đón em không?” đã một đi không trở lại, thay vào đó là “ Anh qua đó hay là em trở về, em chọn một trong hai đi.”
Ây ya, hương vị của một sợi vô gian đạo, chỉ là cùng nhau đi ăn tối thôi sao?
Sau khi lĩnh chứng, Bác sĩ đối với việc ăn tối cùng nhau khá là cố chấp, nguyên nhân thì tôi không biết, tuy nhiên bởi vì cả hai đều bận rộn, việc cùng ăn cơm tối này, trên cơ bản chỉ giao tiếp bằng lời nói mà khó lòng thực hiện.
Ngày thứ năm sau khi lĩnh chứng, tôi bị Bác sĩ xách về nhà trọ ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Bác sĩ lại yên lặng.
Tôi hỏi:“ Mấy ngày không gặp, anh không có lời gì muốn nói với em sao?”
“ Nói với em cái gì?”
“ A, vậy thì thôi.” Tôi cúi đầu tiếp tục ăn.
Rửa bắt xong, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Bác sĩ:“ Anh hôm nay từ chối hai bữa tiệc.”
“ Ồ, sức hấp dẫn của anh thật tuyệt nha.”
Bác sĩ nhăn mặt một chút:“ Vì bồi em đó.”
“ Em có thể tự mình ăn.”
Bác sĩ đỡ trán:“ Anh sớm muộn cũng bị em làm cho tức chết.”
“ Em làm sao nỡ...”
Tôi còn chưa tiếp tục nói Bác sĩ đã tiến tới, bá đạo hôn tôi.
Môi Bác sĩ rất mềm cho nên tôi luôn là bắt đầu rất hưởng thụ càng về sau càng không thở nổi....
“ Anh... anh muốn gì”
“ Không thể để em tiệng nghi như vậy.”
“ Em đã làm gì?”
“ Anh hiện tại mỗi ngày thấy em không tim không phổi anh liền không thoái mái, muốn tăng huyết áp.”
“ Nói bậy, anh đó là dục cầu bất mãn.”
“ Thế thì em mãn một chút.”
“ Em đây vẫn chưa gả cho anh, anh lại dám ngang nhiên đùa bỡn”
Bác sĩ hơi híp mắt:“ Em lặp lại lần nữa”
“ Em đây... anh lại dám ngang nhiên đùa bỡn.”
“ Nói. lại. một. lần. nữa.”
“.... em sai rồi.”
Sau khi lĩnh chứng trừ về nhà một đêm phần lớn thời gian tôi đều ở cùng Tiểu Thảo, cho nên không xem nhẹ cảm xúc dao động của “người đi đường” và Tiểu Thảo đầu mày cuối mắt.
Trước ngày nghỉ phép mùng 1 tháng 5, tôi và Bác sĩ, Tiểu Thảo và “người đi đường” cùng ngồi trên một bàn cơm... nó muốn “người di đường” nhanh chóng trói tay trói chân đem về thành phố S ra mắt bố mẹ.
“ Đồng chí, định trói cô dâu đi gặp thái sơn sao?”
“người đi đường” nghiêm túc suy nghĩ:“ Ý em là trói đến cục dân chính?”
“... xem như em chưa nói gì.”
Sau bữa cơm, tôi nhìn Tiểu Thảo bị kéo đi, xoay người nói với Bác sĩ:“ Hôm nay có thể về nhà.”
Bác sĩ nhướn mày:“ Không thì em định đi đâu.”
“ Kí túc xá...”
Tôi bị Bác sĩ lôi vào tàu điện ngầm.
Buổi tối, sau khi tôi tắm rửa xong, cửa nhà vệ sinh bị Bác sĩ gõ hai lần.
“ Tắm xong chưa?”
“ Em đang thoa kem dưỡng ẩm.”
Sau đó, Bác sĩ liền mở cửa đi vào.
Lúc đó tôi đang mặc cái áo sơ mi rất lớn của anh, hở hai đùi, mấy ngón tay đầy kem dưỡng ẩm trơ mắt nhìn Bác sĩ đóng cửa, để quần áo ẩm treo ra bên ngoài sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Bác sĩ mở nút áo sơ mi, quay đầu nhìn tôi:“ Có vấn đề gì?”
“ Không... không có” Tôi giống như một du hồn bay ra ngoài.
Buổi tối, tôi giơ tay tắt đèn trên bàn, đắp chăn kín mít chuẩn bị đi ngủ... lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, quay đầu nhìn sang liền thấy bác sĩ không chớp mắt nhìn tôi....
Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, tôi hiểu ra, hôn một cái trên mặt anh:“ Ngủ ngon”
Bác sĩ vẫn không nhúc nhích, vẫn như cũ nhìn tôi không chớp mắt.
Tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, tôi cảm thấy không bình thường, lông tơ sau lưng bắt đầu dựng ngược:“ Anh không ngủ sao?”
Bị anh nhìn chòng chọc, gáy tôi bắt đầu chảy mồ hôi.
Xoa bóp ngón tay anh, anh không phản ứng, tôi lại dùng sức nhéo một cái... sau đó tay liền bị nắm lấy.
Khóe miệng Bác sĩ chậm rãi nhếch lên:“ Lâm Chi Hiệu.”
“ A”
“ Em có ý thức mình đã kết hôn chút nào không?”
“ Ừ?”
Một bàn tay ấm áp đặt lên bụng tôi, chậm rãi nắm lấy eo tôi kéo tôi qua bên anh.
Tôi nhìn mặt bác sĩ Cố càng ngày càng gần, rung động trong đầu đùng đoàng:“ Ừ.”
Sau đó, mắt bị che.
Vì sao lúc Bác sĩ hôn liền luôn thích che mắt tôi lại?
Đây là ý thức tỉnh táo cuối cùng của tôi.. sau đó liền hỗn loạn thành một đoàn...
( Mẹ ơi... kéo rèm ư a a a)
Sáng ngày thứ hai, tôi bị cảm giác ngưa ngứa đánh thức... có người đang nghịch lông mi của tôi.
Tôi mở to mắt, Bác sĩ vẫn là Bác sĩ, vẫn là nụ cười tươi tắn chỉ là một cảnh xuân sắc phía dưới. Tôi vô thức nhắm mắt. Cảm thấy không có tác dụng lại vùi đầu vào gối.
Đáng tiếng gối đầu nhanh chóng bị kéo lên:“ Thế nào? Không muốn chịu trách nhiệm?”
“ không có... không có... em sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói xong lại tiếp tục chui trở về, tôi đối với thẳng thắn nhìn mặt anh vẫn có chút không được.
“ Hôm nay muốn làm gì?”
“ Ngủ...” Nguyên khí của tôi đang bị đại thương.
“ Ừ.”
Tôi nghe ở gần bên tai âm cuối ngân dài, lập tức bạo phát:“ Đắp chăn đơn giản đi ngủ thôi... cái gì cũng đều không làm.”
Bác sĩ cười hôn lên mặt tôi chào buổi sáng.
Chờ tôi đi ra từ phòng tắm, ga giường đã được đổi, đồ ăn sáng cũng ngay ngắn trên bàn. Tôi nhìn qua hai miếng bánh mì liền ngã người xuống giường.... tối qua bị tử hình tại chỗ... hôm nay tối có thể nướng quang minh chính đại rồi.
Mơ mơ màng màng thiếp đi, tỉnh lại thì Bác ĩ đã chuẩn bị cơm trưa gần xong rồi.
Tôi bay tới bên cạnh bàn ăn như một du hồn, nhìn đồ ăn ngẩn người:“ Bác sĩ, anh đây là đang bồi bổ cho em..?”
Bác sĩ bưng canh mỉm cười:“ nên làm...”
Buổi chiều tôi tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh dậy phát hiện Bác sĩ đang nằm bên cạnh tôi, tay cầm sách, khóe miệng cong cong nhìn tôi.
Tôi vùi vào gối:“ Cố Ngụy, nếu về già em bị bệnh tim thì chắc chắn là do anh.” Có mấy người chỉ cần mở mắt liền có người phóng điện với mình.... ( Mẹ ơi... anh Chiến từng nói mình là máy phát điện của X Cửu a a a a)
Hai ngày tôi đều ngủ.
“ Ngủ nhiều như vậy.. em không cảm thấy mệt sao?” Bác sĩ hoài nghi nhân sinh nhìn tôi.
- ------------------
Bác sĩ:Em mau kết thúc truyện đi
tôi:.....