Miếng ngọc bội trên cổ Lâm Thế Thanh này, từ lần đầu tiên tôi gặp cô ta đã đeo, kể cả hôm nay cùng tắm rửa cô ta cũng đeo, tôi chưa bao giờ thấy cô ta lấy xuống.
Cô ta không nói, tôi cũng không hỏi, nhưng với gia thế của cô ta mà nói, khối ngọc bội này rõ ràng không phải thứ bình thường.
Tay Trư Bát Giới đưa qua, Lâm Thế Thanh vỗ một cái lên tay anh ta.
"Con đàn bà thối này!"
Trư Bát Giới bị tát một cái ngơ ngác lập tức nổi giận, vung quyền muốn đánh Lâm Thế Thanh.
Đúng lúc tôi, tôi đột nhiên nhớ đến hôm đó Hà Loan làm thế nào làm người xã hội đen cao to kia ngã xuống đất lập tức!
Chống hai tay, tôi nâng chân lên, mạnh mẽ đá vào dưới cằm Trư Bát Giới, lập tức dựa vào lực ngả ra sau của anh ta, hai chân giống như kìm kẹp lấy đầu anh ta, dùng sức ở eo xoay tròn chân--
'Bùm' một tiếng, Trư Bát Giới đã bị tôi mạnh mẽ quật ngã xuống đất, đầu “Đông” một tiếng đập lên sàn.
Không chút chần chờ, tôi phi thân nhào lên mặt Trư Bát Giới đấm một quyền lên mặt anh ta, lập tức bắt lấy cổ áo anh ta kéo anh ta chắn trước mặt mình, ngăn lại Đường Tăng tức giận.
"Mẹ mày, tao đã sớm bảo mày không được nhiều chuyện không được nhiều chuyên, mẹ nó cuối cùng mày vẫn gây tại họa cho ông đây!"
Đường Tăng tức giận mắng, tôi giấu đầu đằng sau lưng Trư Bát Giới còn đang đầu óc mờ mịt.
"Người anh em, thừa dịp cảnh sát còn chưa đến, anh còn có cơ hội để trốn, cứ dây dưa một lúc, anh và anh ta đều bị bắt lại rồi!"
"Nó đáng đời, chúng ta đi nhanh đi, chậm nữa thật sự sẽ không kịp tôi nghe nói ngân hàng đều có màn hình giám sát thời gian thật ở chỗ cảnh sát!"
Tôn Ngộ Không kéo cánh tay Đường Tăng, mạnh mẽ đi ra ngoài.
Đường Tăng tức giận giậm chân một cái, sau đó vẫn lên xe cùng anh ta.
Lúc sau, lúc xe chở bao tải đi xa rồi, bảo vệ vội vàng bò từ dưới đất dậy, nâng súng lên, anh dũng không màng gì chỉ về phía Trư Bát Giới bị tôi bắt lại: “Không được nhúc nhích, nhúc nhích sẽ đánh chết!"
Làm tôi ở bên cạnh sau khi bận rộn hỗ trợ vây bắt Trư Bát Giới liếc nhìn bảo vệ một cái: “Ngu ngốc."
Anh ta không vừa ý tôi mắng anh ta, anh ta thẹn quá hóa giận, anh ta khẳng định cho là tôi vì lúc trước anh ta nhanh chóng nằm sấp xuống đầu hàng mà mắng anh ta.
Nhưng trên thực tế rõ ràng không phải vậy, hành động bảo vệ tính mạng có thể hiểu được, sứ mạng của bảo vệ không phải là chịu chết, sứ mạng của cảnh sát cũng không, cái này tôi có thể hiểu được. Cái tôi không hiểu là, anh ta cầm súng giả uy hiếp Trư Bát Giới, có tác dụng gì chứ!
Tôi đỡ Lâm Thế Thanh lên muốn đi, bảo vệ đi đến, không cho tôi đi.
"Tôi nghiêm trọng hoài nghi anh là đồng bọn với bọn cướp, anh phải ở lại phối hợp ngân hàng chúng tôi và cảnh sát điều tra!"
"Không bắt được cướp, không ngăn được họ cướp bóc, anh lấy anh ta để đủ số, để thể hiện anh có năng lực sao?"
Lâm Thế Thanh bước lên trước, tát bảo vệ một cái, ngay cả mũ kếp cũng bị tát bay.
"Động não của anh chút đi, Đường Tăng rõ ràng là lão đại của bọn họ, chỉ anh ta cầm súng trường, những người khác đều cầm súng lục, anh ngốc hay anh ta ngốc? Rõ ràng chỉ có súng trường là thật, nhưng cái khác đều là giả! Còn có vừa rồi tiếng súng rơi xuống đất, anh không nghe được tiếng nhựa sao? Ngu đến hồ đồ, còn cầm súng giả uy hiếp muốn đánh chết người, anh cũng thật là có khả năng!"
Bảo vệ không tin, nhưng anh ta loay hoay cả ngày, cuối cùng loay hoay ra được, đúng là đồ chơi bằng nhựa.
Ngay sau đó, đặc công cưỡi motor đi đầu xuất hiện, đều xông ào ào vào phòng, sau đó nhắm họng súng đen ngòm vào người bảo vệ.
"Bỏ súng xuống!"
"Tôi bị oan mà, súng này không phải của tôi, tôi là bảo vệ, tôi..."
"Bỏ súng xuống!!!"
Lại lần nữa, bảo vệ vứt cây súng đi, hai tai ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Kỹ năng chuyên nghiệp của anh ta đúng là thuần thục, khen một cái....
Cuối cùng, tôi và Lâm Thế Thanh còn có bảo vệ đều bị đưa về đội cảnh sát hình sự hỗ trợ điều tra.
Có hình ảnh giám sát của ngân hàng, còn có những người khác trong ngân hàng chứng minh, tôi đương nhiên là trong sạch, cái này không thể nghi ngờ, cho nên sau khi hỏi một số chi tiết khác, tôi và Lâm Thế Thanh rời đi.
Lái xe đưa chúng tôi rời đi là một cảnh sát hình sự, anh ta trên đường giống như tỏ vẻ cảm ơn tôi.
"Thật sự là cảm ơn cậu, cậu tại chỗ giúp chúng tôi bắt được một người, đây là một lối đột phá, Trư Bát Giới đã bắt được, thân phận của Đường Tăng, Sa Tăng, Tôn Ngộ Không cũng biết được, cái này giúp chúng tôi tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhanh chóng đưa bọn họ về quy án!"
"Cái này không có gì, phải làm thôi..."
Sau khi khách sáo mấy câu, tôi hỏi chuyện tên bảo vệ ngân hàng kia.
Cảnh sát hình sự cười nói: "Này thì không liên quan đến chúng tôi, bảo vệ là chuyện của ngân hàng người ta và công ty bảo vệ, thất trách của anh ta không cấu thành tội phạm. Nhưng mà, nghe giám đốc ngân hàng của bọn họ nói, biểu hiện của vị bảo vệ này quá lớn, tạo thành ảnh hưởng không tốt trước mặt khách hàng của ngân hàng, cho nên bọn họ quyết định khởi tố công ty bảo vệ.
Lâm Thế Thanh khoác lên cánh tay tôi, tựa đầu vào đầu tôi, căm giận oán trách: “Có gan vu hãm người thấy việc nghĩa hăng hái làm, không có gan đi bắt bọn cướp, biểu hiện của vị bảo vệ này quả thật cũng quá ưu tú!"
Sau khi đưa về ngân hàng, chuyện tiền bạc không cần tiếp tục nữa, tôi lái xe chở Lâm Thế Thanh rời đi.
Trên đường đi cô ta không nói gì, chỉ ở ghế phụ lái nghiêng đầu nhìn tôi, sắp nhìn như thể tôi không biết lái xe rồi.
"Sao thế, phát hiện tôi có chút hương vị anh hùng cam đảm như Stallone?"
Cô ta chỉ nở nụ cười, mà vẫn không nói gì thêm.
Sau khi quay lại khách sạn, đi vào phòng, phía sau lưng một cú đẩy mạnh, trực tiếp đẩy tôi ngã lên giường lớn.
Sau đó, tôi khó khăn xoay người, một khu vực non mềm sát lại trên người tôi, mạnh mẽ hôn lấy tôi.
"Làm gì vậy, anh hùng cứu mỹ xong rồi cô muốn lấy thân báo đáp? Còn cần phải rót đầy bình chai nước suối 5L kia không?"
"Nói cái gì đó!"
Cô ta hờn dỗi một câu, lập tức dựa vào người tôi, cầm miếng ngọc bội trên cổ cô ta, đưa ra trước mặt tôi.
Trong vòng tròn có khảm song long hí châu, toàn thân song long màu lục bích trông rất sống động, cả người đều từ đá điêu khắc chạm rỗng mà thành, không nói đến giá trị bản thân của ngọc, chỉ thủ công đó đã không rẻ, hơn nữa chạm trổ tinh tế thế này tuyệt không phải những máy móc nguội lạnh bây giờ có thể làm ra được, trên đó bao hàm tài nghệ tinh xảo và tâm huyết của nghệ nhân chạm ngọc.
"Đây là báu vật gia truyền của ông nội tôi, sau khi gặp bà nội thì ông ấy xem như là tín vật định tình giao cho bà nội. Sau đó bà nội truyền cho mẹ, mẹ truyền cho tôi. Tôi chưa tìm người xem qua, có thể giá trị miếng ngọc này không được bao nhiêu tiền, nhưng mà tình cảm rất sâu nặng, từ nhỏ nó đã làm bạn với tôi, tất cả tình thân của tôi đều đọng lên trên miếng ngọc bội này."
Giống như lúc trước tôi đoán, miếng ngọc bội song long này với Lâm Thế Thanh mà nói, quả thật là vô cùng vô cùng quan trọng.
Cô ta đứng dậy xuống giường, mở túi ra, lấy ra tấm chi phiếu 1 tỷ rưỡi ngày đó vơ vét của tên mập ra, sau đó lại lấy một tấm thẻ, cũng nói mật khẩu cho tôi biết.
Khi cô ta đưa chi phiếu và thẻ cho tôi, tôi không nhận.
"Cô chắc là cũng biết, tôi không cần tiền, tôi cùng với cô bên nhau cũng không phải vì tiền, nếu vì tiền thì cô nên tin rằng, với thủ đoạn của tôi tiền của sẽ không đến muộn như vậy."
Cô ta nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết, nhưng mà…trừ tiền và thân thể, những thứ khác tôi không cho được."
Tôi đương nhiên hiểu rõ cái khác mà cô ta gọi là hôn nhân, mà cái này tôi cũng không cần. truyện ngôn tình
"Một ngày nào đó sau này, có lẽ tôi sẽ tìm cô giúp đỡ, đến lúc đó cô đừng đóng cửa không tiếp là tốt rồi."
Cô ta không đáp lại lời nói đùa của tôi, chỉ bình tĩnh gật đầu: “Nếu có khả năng, toàn lực giúp đỡ."
Giọng điệu rất bình tĩnh, thái độ cũng rất trịnh trọng.
Cuối cùng thẻ ngân hàng tôi đẩy về cho cô ta, mà chi phí 1 tỷ rưỡi bị cô ta cưỡng chế nhét vào ví tiền của tôi. Cô ta kiên trì, tôi cũng không từ chối nữa.
Chiều hôm đó, chúng tôi nằm trên giường, mặt đối mặt nói rất nhiều chuyện tri kỷ, giống như một cặp tình nhân ân ái. Đương nhiên, chuyện của các cặp tình nhân, chúng tôi cũng không bỏ qua.
Tiếng “Bành bạch” hỗn tạp trong tiếng kêu yêu kiều vũ mị, chính là minh chứng mạnh mẽ có lực nhất…