Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 286: Chương 286: Cảm ơn vì đã thông cảm




Lâm Thế Thanh hỏi tôi về giao tình giữa tôi và Lý Hữu Xuyên, tôi lại hỏi cô ta về lai lịch của Hà Loan.

Cuối cùng thì chúng tôi trở về khách san, trao đổi đáp án với nhau.

Tôi nói với cô tạm thời mình và Lý Hữu Xuyên vẫn chưa có giao tình gì cả, chuẩn bị trở về phát triển xem sao. Cô ta lại nói với tôi, Hà Loan là nữ đặc chủng binh trong bộ đội.

Đều không ai nói hết tất cả, tôi cười, Lâm Thế Thanh cũng cười.

Cười một lúc sau, tôi cởi sạch quần áo của cô ta, chỉ để lại chiếc quần lót vàng và áo ngực hồng phấn.

“Đại Hoàng Đế Thanh ạ, đến quần lót của chị cũng là màu vàng, quyến rũ đến lạ đấy!”

“Anh thử xem sao, biết đâu chừng lại có độc!”

“Có bị độc chết thì tôi cũng chấp nhận!”

Một giây sau, tiếng cười hòa cùng tiếng rên yêu kiều của cô ta vang vọng khắp căn phòng…

Sau khi trêu ghẹo trong giây lát, chiếc quần lót và áo ngực bay tứ tung, còn cơ thể duyên dáng của Lâm Thế Thanh lại được tôi ôm vào lòng.

Sau khi tôi và cô ta hôn nhau nồng nàn, chuẩn bị làm tiếp chuyện kích thích hơn thì cô ta ngăn tôi lại.

“Không được, ngày mai phải dậy sớm, có việc công, hôm nay không thể thưởng thức anh kỹ lưỡng rồi.”

Tôi bèn hỏi cô ta: “Việc công gì?”

“Đều là vài chuyện xã giao lúc làm ăn, nhớ đến lại đau đầu.”

Nếu như cô ta nói đau đầu, thế thì tất nhiên tôi cũng sẽ không có hứng truy hỏi tiếp.

Lâm Thế Thanh lăn qua nằm trên người tôi, lấy bàn chân ngọc ngà ma sát lên người tôi.

“Trần Cẩn Phong, sáng mai anh ngủ thêm một lúc đi, ban ngày ra ngoài chơi một lúc, tôi đòi Mập Mạp đưa chi phiếu một tỷ rưỡi, tất cả đều cho anh hết, anh cứ việc chơi cho thỏa thích, nhưng có việc này, không được phép bắn hết đạn, tối nay chúng ta còn có hoạt động vui vẻ nữa.”

Tôi dụi vào cơ thể duyên dáng của cô ta, khiến cho cô ta hít sâu một hơi khí lạnh, trông có vẻ rất sướng.

“Thanh, hoạt động gì đây?”

“Bí mật, tối mai là anh biết ngay chứ gì!”

Tôi ngồi dậy, đè cô ta xuống giường rồi nhấc đôi chân thon thả ấy lên, bắt đầu hôn từ mắt cá chân cho đến lòng bàn chân, lướt đến bắp chân rồi lên đùi, rồi lại ma sát vào nơi nhạy cảm nhất trên người cô ta, làm cho cô ta từ tiếng ư ưm biến thành tiếng rên rỉ duyên dáng.

“Còn không nói nữa thì đêm nay tôi sẽ cọ cho cô rụng hết lông!”

“Sợ chết thì không phải là đảng viên cộng sản!”

Đúng là có cốt khí, thế là tôi bèn dụi thật mạnh, nửa tiếng đồng hồ sau, cô ta không chịu nổi nữa, nhưng vẫn không nói gì, chỉ óc điều cốt khí của cô ta đều đã tan biến hết rồi, chỉ biết van vỉ cần xin mà thôi.

“Phong, Phong của tôi ơi, anh tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, tôi thích anh, tôi yêu anh, được không?”

Bản thân tôi vốn mềm lòng, cô ta cứ van xin thế này thì làm sao tôi chịu nổi. Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi cũng không chịu nổi nữa…

Tôi ôm Lâm Thế Thanh yêu kiều ấy vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi quyến rũ của cô ta, rồi sau đó, chúng tôi tán tỉnh nhau bằng mấy lời ong tiếng ve sến sủa, cuối cùng không biết chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.

Sáng ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh giấc, Lâm Thế Thanh vẫn còn đang say ngủ.

Tôi hôn cánh mũi của cô ta, cô bừng tỉnh vì nghẹn.

“Ghét ghê, mới sáng sớm mà còn không cho người ta ngủ nữa hả.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta trở mình ngủ tiếp.

“Không phải cô nói sáng nay có chuyện quan trọng hay sao?

“Hả? Hả! Quên mất!!”

Sau khi sững sờ một lúc, cô ta hấp tấp nhảy xuống giường, đến quần áo còn không kịp mặc mà để mông trần chạy vào nhà vệ sinh, vừa làm vệ sinh buổi sáng vừa giải quyết vấn đề cá nhân, bận rộn một hồi lâu.

“Thanh à, sáng nay có thể dẫn tôi theo với được không, tôi chỉ muốn mở mang tầm mắt thôi, cảm thấy ở bên cạnh cô tôi có thể học được rất nhiều thứ.”

Giọng nói ậm ờ của cô ta vang ra từ nhà vệ sinh: “Có gì mà không được, vốn dĩ tôi chỉ cảm thấy nhàm chán muốn để anh ngủ thêm một lúc, nếu như anh đồng ý thì càng tốt chứ sao, tôi còn có thể dẫn anh theo bên mình.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh: “anh đi theo tôi học cái gì?”

“Rất nhiều, cách nói chuyện, các cư xử, cách giao lưu, hành vi cử chỉ nữa này, nhiều lắm, tôi chiếm được nhiều lợi ích lắm.”

“Anh học mấy cái này thì có ích lợi gì, không nhìn thấy cũng chẳng sờ được.”

Cô ta chẳng buồn để ý, chỉ quay về nhà vệ sinh tiếp tục tắm rửa.

Đương nhiên tôi cảm thấy có ích, nếu như thứ tôi học không có ích thì hôm nay tôi có thể đi theo Lâm Thế Thanh hay sao? Đây là kinh nghiệm mà tôi tích lũy nhiều ngày nhiều tháng, mỗi một lời nói một cử chỉ đều cần phải học, chứ bằng không vì sao mấy cô gái lại thích tôi mà không thích người khác.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, tôi theo Lâm Thế Thanh xuất phát, đương nhiên tài xế vẫn là Hà Loan.

Sau khi đến trung tâm hội chợ và triển lãm, các ông chủ của công ty người mẫu gần như đều có mặt, thậm chí đến ông mập mạp bị lừa đối cũng ở trong số đó.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều đang mỉm cười vây quanh một đàn ông tinh anh tầm bốn mươi tuổi hơn, mặc đồ vest.

“Nếu như quyết định thi đấu ở thành phố chúng ta, thế thì nhất định chúng ta phải làm tốt, chuẩn bị tỉ mỉ, chu đáo, với lại nhất định phải chú ý đến vấn đề an ninh, tôi không muốn các scandal bùng nổ ở thành phố chúng ta, tin tiêu cực mang lại ảnh hưởng không tốt, không thể để xảy ra được, phải ngăn chặn, phải phòng tránh…”

Sau khi tôi và Lâm Thế Thanh bước vào phía sau đội ngũ, chúng tôi bèn nghe thấy lãnh đạo đang dặn dò…

Lâm Thế Thanh sẽ ở lại đây suốt cả ngày để bàn bạc về việc sắp xếp trong ngày mai, giao lưu giữa các đồng nghiệp làm người mẫu, ký hợp đồng hợp tác,… với các vị lãnh đạo, hết sức phiền phức, thảo nào Lâm Thế Thanh hay nói đây là một chuyện đau đầu.

Có điều tôi hết sức bội phục cô ta, một người con gái tốn công tốn sức làm những thứ này cũng chẳng dễ dàng gì. Đương nhiên, tôi vừa bội phục, vừa thông qua cô ta học hỏi rất nhiều thứ, mà những thứ này đều là tài sản vô hình, không nhìn thấy, không sờ thấy, nhưng bọn họ luôn luôn tồn tại, ảnh hưởng đến sự phát triển và thay đổi của tôi sau này, có lẽ cũng có thể nói là thành tựu về một mặt nào đó…

Sau khi bận rộn suốt cả này trời, tôi và Lâm Thế Thanh quay về khách sạn.

Cô ta rất mệt, tôi cũng rất mệt, cô ta làm việc mệt, tôi học hỏi mệt, hai người chúng tôi nằm trên giường, bốn mắt nhìn nhau rồi cười ngốc, nụ cười ngốc nghếch không tim không phổi, cũng có thể nói là vui vẻ ngốc nghếch không có bất kỳ tâm tư nào.

Sau khi cười nói một hồi, chúng tôi giúp đối phương lột sạch quần áo, rồi đi vào trong nhà tắm.

Lúc tôi thưởng thức cơ thể yêu kiều của cô ta, cô ta cũng đang khen cơ thể tráng kiện của tôi.

Đương nhiên, chúng tôi đều trong sáng, không ai muốn động đến ai, chỉ đơn giản là giúp đỡ nhau tắm rửa mà thôi.

Sau khi tắm rửa xong, chúng tôi cùng nhau giúp đối phương lau sạch cơ thể rồi mới lặng lẽ hôn nhau.

“Hoạt động tối nay kết thúc rồi, tôi muốn anh.”

“Tôi đã muốn rất lâu.”

Sau khi hôn nhau, chúng tôi đều mặc quần áo lại, tôi hỏi cô ta về hoạt động trong buổi tối này hôm nay, rồi sau đó cô ta nói với tôi, đó là buổi tụ tập dâm loạn.

Ký ức về buổi tụ tập dâm loạn vẫn còn rất mới mẻ trong lòng tôi, tôi nhớ lúc vừa mới bước chân vào ngành này, Vũ Bích Phượng đã dẫn tôi đi tham quan.

Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là có duyên thật, hai người mang lại ấn tượng sâu sắc nhất cho tôi, bây giờ một người thành bạn bè, một người thành hồng nhan tri kỷ.

Nhưng mà, từ trong bản năng, tôi vẫn không thích buổi tiệc như thế này.

“Dù gì cũng là xã hội nam tôn nữ ti, nếu như anh không muốn đi thì chúng ta sẽ không đi nữa.”

Lâm Thế Thanh nói khe khẽ với tôi, tôi cười cười: “Không có gì, đi thôi, chị muốn đi cũng là có nguyên nhân của chị, tôi đi cũng có mục đích của tôi, nếu như ai cũng có mục đích thì vì sao lại không đi kia chứ.”

Cô ta cười khẽ: “Tôi thì có mục đích gì, anh có mục đích gì.”

“Không biết chị có mục đích gì, nhưng chị đã có tôi ở bên cạnh mình rồi, còn tham gia buổi tiệc như thế thì tất nhiên là có mục đích của mình. Còn mục đích của tôi thì…Chắc là mở mang tầm mắt vậy, mở mang tầm mắt của chính mình, tiếp xúc với nhiều thứ hơn.”

Tôi vừa mới nói dứt lời, cơ thể duyên dáng của Lâm Thế Thanh sà vào lòng tôi.

“Cảm ơn anh đã không hiểu lầm tôi, thật ra khổ nỗi đồng nghiệp mời nên tôi không thể không đi. anh biết đó, có một vài lúc một vài trường hợp, anh không tham gia thì người khác sẽ nghĩ rằng anh là dị loại, không cùng hạng người với bọn họ, thế nên…”

Tôi nói với cô ta, cảm ơn vì đã thông cảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.