Cố Diệu Hà rất xinh đẹp, khá có sức hấp dẫn với tôi, nếu phải chia cấp bậc, thì rõ ràng trong lòng tôi cô và Địch Lệ Ba đều như nhau, chính là loại không cần quan tâm đến tướng mạo nhưng nhất định phải đối xử nghiêm túc.
Nói đơn giản là tôi không chỉ cần thân thể cô, tôi còn muốn trái tim cô, giống như Địch Lệ Ba đối với tôi, cầu gì được đó.
Tất nhiên, đây chỉ là mục tiêu của tôi, dù sao ngay cả cơ thể mềm mại của cô tôi vẫn chưa có được. Sau khi qua điện thoại hẹn xong địa điểm, tôi lập tức cưỡi mô tô nhỏ của Jason Trương Sơn Đản đi tới.
Chỗ hẹn của Cố Diệu Hà là khu chung cư bình dân.
Sau khi mua ít đồ ăn khuya theo yêu cầu của cô, tôi đi thang máy lên tầng tám.
Trong phòng, tất cả đều được trang trí bình thường, không hề xa hoa, nhìn hết sức bình thường, không hề hợp với thân phận của phu nhân Bàng Bát Nhất của cô.
"Em thuê phòng ở sao?"
Cố Diệu Hà gật đầu: "Em dùng để bao nuôi chim hoàng yến, chỉ là lồng chim đã có, nhưng còn con chim, anh muốn vào không?"
Tôi thay giày xong thì đi tới phòng bếp, bỏ bữa ăn khuya ra đĩa, rồi cầm đũa đi tới phòng khách: "Nói như em thật muốn bao nuôi vậy."
Cố Diệu Hà cười cười không nói thêm gì nữa, sau khi cảm ơn tôi thì nhận lấy đũa bắt đầu gắp. Đêm nay cô ăn mặc khá gợi cảm, váy ngủ tơ tằm màu hồng, trễ ngực, chỉ có một dây buộc bên hông. Nếu không phải cô cố tình đặt khuỷu tay trên váy thì cảnh xuân đã lộ hết ra ngoài rồi.
"Em mặc gợi cảm thế này, em còn quyến rũ như vậy, mà trong phòng chỉ có hai ta, em không sợ anh lột váy ngủ của em ra, sau đó cưỡng bức em sao?"
Cố Diệu Hà không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục chậm rãi nhai, nhưng cánh tay ngọc lại chỉ về phía cửa sổ: "Cửa sổ không chốt." Cửa sổ không chốt có nghĩa cửa sổ mở, người có thể trực tiếp nhảy xuống chạy đi.
Tôi nhớ khi ở Đế Vương, có lần suýt chút nữa tôi đã chiếm đoạt cô, sau đó cô nói với tôi, nếu đêm nay tôi cưỡng bức cô thì cô sẽ chết ngay lập tức.
Lúc đó không phải cô nói dối uy hiếp tôi, vậy bây giờ chắc cũng không phải.
Nên tôi không nói gì nữa, chỉ cẩn thận quan sát cô, như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật duy mỹ. Một lúc sau, cô ăn xong bữa khuya, tôi rót cho cô cốc nước, cô cảm ơn tôi.
"Gần đây anh đang làm gì, em đã đến Đế Vương một lần, nhưng bọn họ nói anh đã thôi việc"
"Ừ, anh không ở Đế Vương nữa, sau lần trước em nói với anh, anh đã lập tức nghỉ việc. Nhưng gần đây anh khá rảnh rỗi, nên đã đến làm cho quán khác, bây giờ anh ở Quán bar Ma Tính."
Hàng lông mày thanh tú của Cố Diệu Hà cau lại: "Em biết quán bar Ma Tính, giờ anh bán mình để sống sao?"
Tay phải tôi mân mê tiền xu giơ lên trước mặt cô, từ đầu đến cuối, đồng tiền xu vẫn không ngừng vững vàng di chuyển giữa năm ngón tay tôi.
"Em cảm thấy anh cần phải bán thân để kiếm tiền sao?" Cố Diệu Hà cười.
Không thể không nói, cô cười lên thật rất mê người, mắt ngọc mày ngài, hết sức quyến rũ. "Đừng đi Ma Tính nữa, nếu anh bằng lòng, mỗi tháng em sẽ đưa anh một trăm năm mươi triệu, phòng này cũng giao cho anh ở. Anh yên tâm, không phải ngày nào em cũng tới, chỉ thỉnh thoảng mới có thể tới một lần, thời gian còn lại, chỉ cần anh không đem những phụ nữ khác vào phòng này thì anh muốn dùng sao cũng được."
Nói thật, Cố Diệu Hà không hào phóng, mỗi tháng cho tôi một trăm năm mươi triệu có nghĩa là đang miệt thị kỹ thuật của tôi hoặc là Bàng Kiến Quân quá mức keo kiệt, không đưa cho Cố Diệu Hà nhiều tiền. Tôi không tiếp tục nghĩ nữa, chỉ mỉm cười nhưng không trả lời.
Nên Cố Diệu Hà không đề cập đến chuyện đó nữa, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Khi cô đóng cửa nhà vệ sinh lại, tôi không nghe thấy tiếng khóa trái từ bên trong, nên tôi lập tức đi tới trước cửa, khi nghe thấy âm thanh "Ào ào"vừa vang lên, tôi lập tức đẩy cửa tiến vào.
Lúc này, Cố Diệu Hà đang ngồi ở trên bồn cầu, đôi mắt trong veo nhìn tôi hơi mờ mịt, không biết tôi đi vào làm gì. Mà việc đi tiểu của cô đã bị sự có mặt của tôi làm gián đoạn.
Trong nhà vệ sinh có cái bàn nhỏ, cô ngồi trên bồn cầu, nên tôi xách bàn nhỏ ngồi đối diện cô. "Anh làm gì thế?"
"Anh thưởng thức một chút." Tất nhiên Cố Diệu Hà biết tôi muốn thưởng thức cái gì, nên gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ như ráng chiều.
"Cũng không phải chưa từng nhìn qua, anh ra ngoài đi, anh ở đây em không đi tiểu được."
"Đúng, cũng không phải chưa từng nhìn qua, vậy em xấu hổ gì chứ, để anh giúp em."
Dứt lời, tôi lập tức duỗi hai tay ra, đẩy hai đầu cặp đùi trắng nõn mượt mà ra, khiến chỗ khó xử của cô hoàn toàn lộ ra ngoài, lúc này phía trên vẫn còn giọt nước tiểu, tí tách tí tách.
Cố Diệu Hà giơ nắm tay trắng nõn lên khẽ đấm tôi: "Anh ra ngoài đi."
"Anh không ra, đêm nay nếu em chưa giải quyết xong, anh kiên quyết không đi ra, hai chúng ta cứ ở trong nhà vệ sinh đi."
Dù Cố Diệu Hà yêu cầu như thế nào, tôi vẫn mặt dày ở lại
"Được rồi, em không đi nữa."
Cố Diệu Hà đứng dậy, tôi cũng không ngăn cản, tôi đặt bàn nhỏ sang bên cạnh, rồi cùng cô ra khỏi nhà vệ sinh. Nào ngờ ngay khi tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô lại lách mình quay lại nhà vệ sinh, hơn nữa còn đóng chặt cửa lại với tốc độ cực nhanh, giữ cửa từ bên trong khóa trái.
"Để xem anh làm thế nào bắt nạt em nữa." Cô nói như vậy thì tôi không còn cách nào khác.
Thế là, tôi có lòng tốt ở bên ngoài tắt giúp cô điện của nhà vệ sinh đi.
"Anh là đồ khốn, anh mau bật điện lên, em sợ bóng tối."
Tôi lặng lẽ cười, nói: "Em sợ tối sao, thật trùng hợp, anh không sợ tối, anh vào với em nhé?" Cố Diệu Hà không trả lời, vội mở cửa nhà vệ sinh ra, sau đó thở phì phì quay về trên ghế sô pha, vắt chân ngọc mềm mại ngồi ở đó, hai mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Tôi hết sức nhiệt tình rót nước cho cô: "Em uống nước đi, nước ấm đấy." Cô không để ý tới tôi.
Tôi tiếp tục cầm một quả lê lên đưa cho cô: "Em ăn lê đi, lê này nhiều nước." Cô vẫn không để ý tới tôi.
Sau đó, tôi lại bê chén nước lên: "Vậy em uống nước đi." Cố Diệu Hà vẫn không để ý tới tôi, thở phì phò ngay cả chân cũng co lên trên ghế sô pha, quay lưng lại phía tôi
Tôi ngồi bên cạnh cô, thưởng thức thân thể ngọc ngà mềm mại của cô, không hề cảm thấy buồn tẻ, thỉnh thoảng lại tưởng tượng ra dáng vẻ yêu kiều của cô nằm dưới người tôi, nên cũng gắng gượng qua được cơn nghiện.
Tôi đắc ý huýt sáo, nửa giờ sau, rõ ràng Cố Diệu Hà không kìm được, xoay người tức giận kêu lên: "Tên khốn nhà anh, đừng huýt sáo nữa."
"Miệng anh ngứa mà, hay là anh không huýt sáo nữa, mà thổi em thôi?" Cố Diệu Hà hơi ngượng ngùng, rõ ràng ký ức sau khi xuống khỏi tàu cao tốc đêm đó vẫn còn mới mẻ...
Cuối cùng, cô buồn đi tiểu không nhịn được nên lại phải đi nhà vệ sinh, hơn nữa còn chấp nhận để tôi đi theo cô. Cô ngồi trên bồn cầu, tôi ngồi trên bàn nhỏ, đẩy cặp đùi đẹp ra nhìn chăm chú.
Sau đó tôi thấy cô cố gắng nín, nín, nhưng cuối cùng cũng như mở cửa đóng cửa, nhấp nháy là xong rồi.
"Trần Cẩn Phong, Trần Cẩn Phong em xin anh đấy, anh ra ngoài đi, được không? Em nín sắp chết rồi..."
"Không sao, anh có thể giúp em giải quyết, hơn nữa em không cảm thấy, nước tiểu chảy qua chỗ đó của em làm sao dễ chịu bằng để cái đó của anh đi qua chỗ đó của em chứ?"
Sự vô sỉ của tôi khiến hai gò má Cố Diệu Hà ửng hồng, không phản bác được.
Một lúc sau, dù cô không ngừng cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn không đi tiểu được: "Trần Cẩn Phong, đồ khốn..."
Khi cô mắng tôi, tôi lập tức ôm lấy gương mặt của cô, không có hôn kích tình mà chỉ nhìn cô với ánh mắt nồng nàn: "Diệu Hà, anh thích em, anh muốn em, đêm nào anh cũng nhớ đến thân thể quyến rũ của em, anh muốn chiếm hữu em, em trai anh vừa nhìn thấy em gái em đã yêu rồi, chúng ta hãy cho chúng nó thông gia đi, em có chịu không?"