Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 128: Chương 128: Đã giải quyết xong xuôi




Sau khi đổ bớt nửa bình nước, tôi lại đặt nửa bình còn lại lên bếp đun tiếp.

Cũng có tên đàn em trung thành đứng lên muốn cứu lấy Mã Tam Nhi, nhưng lại bị Ngô Diệc Thành đá ra ngoài.

Mã Tam Nhi đang nằm trên mặt đất cũng vội vàng nói: "Tôi không sao, không bị gì hết, bình tĩnh, tất cả hãy bình tĩnh."

Tên đó dĩ nhiên là không sao rồi, tôi còn cần dùng đến hắn nên đương nhiên sẽ không xối nước sôi lên người hắn như Tấm xối Cám. Tiếng la ó ban nãy chẳng qua là tôi rưới nước xuống ngay cạnh hắn muốn dọa hắn mà thôi.

Tôi châm một điếu thuốc, sau đó ngồi xuống trên bậc thềm trước tiệm với hai người Ngô Diệc Thành.

"Nói thử xem."

Mã Tam Nhi cũng rất thông minh, đương nhiên ông ta biết tôi đang nói đến chuyện gì, thế là ông ta kể hết tất cả mọi chuyện lại cho tôi.

Ông ta kể chi tiết dài dòng, tóm tắt ngắn gọn thì là Hoàng Định Văn hứa cho ông ta ba trăm triệu để thuê ông ta rạch làm hỏng "phần dưới" của tôi.

Chỉ là một yêu cầu nhỏ nhoi mà thôi, nghe có vẻ cũng không quá đáng lắm, song phải đến lúc thật sự trải qua hoặc suy nghĩ thật kỹ lại thì mới nhận thấy việc đó quá là kinh khủng.

Tôi không nói thêm gì, Mã Tam Nhi cũng được đàn em dìu đứng dậy.

Bọn họ không chạy đi mà lại lẳng lặng đứng ở một chỗ không xa trước mặt tôi.

"Tôi cho ông ba trăm triệu, ông cho tôi số điện thoại đi, đến lúc cần ông hẹn một mình Hoàng Định Văn ra cho tôi, những chuyện còn lại ông không cần lo."

Mã Tam Nhi lúng túng nói: "Giang hồ cũng có nguyên tắc..."

Tôi đưa tay chỉ vào nửa bình nước đang sôi ùng ục cách đó không xa: "Nguyên tắc của ông hoặc bình nước sôi kia."

Trong tình huống chỉ được chọn một trong hai, Mã Tam Nhi dứt khoát chọn từ bỏ nguyên tắc của mình.

Tôi đưa cho ông ta số điện thoại rồi bảo ông ta mau biến đi cho khuất mắt.

Đám người bọn họ vội vội vàng vàng tới, rồi sau đó cũng hấp ta hấp tấp rời đi.

Tôi và Ngô Diệc Thành cùng bước ra khỏi khách sạn, cậu ta hỏi tôi: "Có cần tôi ra mặt xử tên Hoàng Định Văn kia gúp cậu không? Trước kia chị Ngọc Dung đã nói rồi, nếu anh ta còn dám làm gì cậu thì tôi cứ làm theo ý mình, hậu quả thì chị ấy sẽ giải quyết." Tôi xua tay: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải để chị ấy bận tâm, tôi tự tìm người giải quyết là được."

Ngô Diệc Thành gật đầu, dặn dò tôi nếu có việc gì thì phải gọi điện thoại cho cậu ta, sau đó cậu ta lái chiếc audi A6 chạy đi.

Xe chạy tới phòng tắm Đế Vương, tôi đi thẳng tới văn phòng của Hoàng Hương.

Tuy mấy hôm nay tôi tạm ngưng việc "hành nghề", nhưng công việc tắm rửa bình thường cho khách vẫn phải tiếp tục làm.

Đúng như tôi đã đoán từ trước, Hoàng Hương đang ở trong văn phòng của mình.

"Cậu làm gì vậy? Làm như nhịn lâu ngày lắm rồi vậy, cậu phải hành chết tôi mới chịu sao?"

Tôi không để ý đến sự chống cự của Hoàng Hương, đẩy cặp đùi của chị ta ra rồi cúi đầu dùng miệng làm kịch liệt.

Khoảng mười phút sau, đến khi cơ thể mềm mại của Hoàng Hương run rẩy không ngừng thì tôi mới buông chị ta ra.

Lúc này chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt có vẻ giận dỗi, dường như đang bực tôi chỉ biết đốt lửa mà không chịu dập lửa.

Tôi ngồi trên bàn làm việc hỏi chị ta: "Hoàng Định Văn có tới tìm chị nữa không?"

"Có gọi mấy cuộc, nhưng tôi không bắt máy, sao vậy?"

Tôi trả lời "không có gì", sau đó lại hỏi chị ta: "Bây giờ chị còn tình cảm gì với Hoàng Định Văn không?"

"Có cái quần, hạng cặn bã này, chị không cầm dao chém anh ta xem như chị là người tốt rồi."

Hoàng Hương đã nói vậy thì tôi cũng yên tâm.

Hoàng Hương hỏi tôi có chuyện gì không.

Tôi hôn chị ta một cái rồi nói: "Không có gì, chỉ là muốn phịch chị mà thôi."

Chị ta trừng mắt nhìn tôi rồi khép chặt hai chân lại. Rất rõ ràng, bây giờ chị ta rất muốn, như chỗ đó đang sưng khiến chị ta không dám làm nữa.

Tôi ở chỗ Hoàng Hương một lúc rồi cũng liền lái xe rời đi, chạy thẳng tới nơi ở của Lưu Thông.

Tôi tựa người vào trên đầu giường, đầu ngón tay khẽ khẩy khẩy đồng xu, đầu lưỡi cũng ấn vào đồng xu, đầu óc tôi đang suy nghĩ về chuyện kia.

Ăn miếng mà không trả miếng vốn không phải cách sống của tôi. Nhưng nếu đã trả thù thì nhất định không thể cho đối phương cơ hội ra tay lần nữa.

Thế là sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi gọi một cuộc cho Địch Lệ Ba.

Tôi cũng chẳng nói thừa lời, đầu bên kia vừa bắt máy tôi liền đi thẳng vào vấn đề, tôi bảo chị ta tìm giúp tôi ai đó biết nghe lời, còn phải gan dạ đồng ý việc chịu tiếng xấu thay kẻ khác.

"Được thôi, mấy người chủ nợ bạn tôi biết rất nhiều người như thế, ai bị đòi nợ cũng cùng đừng bí lối rồi, chỉ cần sau đó xóa nợ cho bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ rất sẵn lòng."

Đây đúng là những gì mà tôi cần, thế là tôi bảo Địch Lệ Ba hãy mau chóng liên lạc dùm tôi.

Buổi sáng hôm sau lúc hơn chín giờ, tôi đang ngủ thì lại bị tiếng điện thọi đánh thức.

"Chào anh, tôi là người tới làm việc đây."

Thẳng thừng và thoải mái, tôi rất thích cách người này nói chuyện và làm việc, điều này chứng minh anh ta là một người linh hoạt nhanh nhạy.

Sau khi hẹn nơi gặp mặt, tôi lái xe đi đón anh ta, sau đó đi đến nói muốn bán xe cũ.

Tôi bỏ ra vài chục triệu mua cho anh ta một chiếc xe địa hình cũ kỹ, có thể chạy ngay, có giấy tờ, quan trọng hơn là có bảo hiểm đầy đủ cả.

Sau khi mua xe làm xong giấy tờ chuyển nhượng, tôi mới hỏi cái cậu ta, người này tên Đỗ Hữu quê quán ở thành phố Lâm.

"Có mang theo giấy phép lái xe không?"

"Có, nhưng giấy này vừa mới lĩnh, vẫn đang trong thời gian tập lái."

Tôi gật đầu, vậy càng tốt, chẳng qua giấy phép đang trong thời gian lái thử của Đỗ Hữu có lẽ sẽ bị tiêu hủy đi mất.

Cậu ta cũng không tỏ vẻ khó chịu gì, chỉ cần có thể xóa đi khoản nợ kia là được rồi.

Tôi bảo Đỗ Hữu lái xe chở tôi đi một chốc, kỹ năng lái xe của cậu ta rất ổn, tôi rất vừa lòng.

Tôi châm một điếu thuốc rồi chìa bật lửa và thuốc lá ra cho cậu ta: "Tại sao lại mắc nợ vậy?"

"Chơi bời, ăn uống cá độ, tất nhiên là càng chơi càng lớn, vốn tôi nghĩ tiền lương đủ trả, nhưng tôi đã xem nhẹ khoản lãi của bọn họ, bây giờ tiền lời còn nhiều hơn cả tiền vay lúc đầu."

Đây chính là sự khủng khiếp của việc vay nặng lãi, một khi bị bọn họ cắn vào thì cũng chẳng khác bị rắn độc cắn là bao, dù có bị chặt mất phần thân thì phần đầu vẫn cắn chặt không buông.

Lúc ở trên xe, tôi nói hết mọi chuyện có thể xảy ra cho cậu ta biết.

"Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp."

Đỗ Hữu rít một hơi thật sâu: "Không có gì hối hận, tên đó không chết thì tôi phải chết, dù sao cũng phải chết một người, vậy thôi vẫn cứ để tên đó chết đi."

Tôi rất thích sự thực tế của cậu ta.

Thế là tôi nói hết cho cậu ta biết những gì có thể xảy ra, bao gồm lý do tại sao cậu ta phải tới đây và cả những hậu quả có thể gặp phải sau chuyện này.

Cậu ta gật đầu bảo tôi hãy cứ yên tâm.

Tôi dĩ nhiên là yên tâm rồi, bởi vì bạn gái và người nhà của cậu ta đều đang bị bạn của Địch Lệ Ba giám sát.

Tôi tìm chỗ ở cho Đỗ Hữu rồi gọi điện thoại cho Mã Tam Nhi...

Sau khi thu xếp xong xuôi mọi chuyện, vào lúc chín giờ tối khi tôi đang mua đồ ăn khuya tới văn phòng của Trương Ngọc Dung, ngay sau đó Mã Tam Nhi gọi điện cho tôi nói mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi.

"Tên đó sao rồi?"

"Không biết chết chưa, chỉ thấy lỗ tai lỗ mũi đều đang chảy máu, xe cứu thương chở đi rồi."

"Gửi tôi số tài khoản đi rồi tôi gửi tiền qua cho."

Sau khi cúp điện thoại, tôi bày đồ ăn ra trên chiếc bàn trà bên cạnh.

Tiếng giày cao gót gõ lên mặt sàn vang lên, Trương Ngọc Dung bước tới bên chiếc bàn, bắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha.

Chị ta ngồi ăn một lúc rồi hỏi tôi: "Dạo này Hoàng Định Văn có gây sự với cậu vì chuyện chim vàng anh không?"

"Không sao, tối đó tôi và Thành đi uống rượu anh ta có cho người tới chém tôi nhưng không chém được."

Trương Ngọc Dung khẽ nhíu mày, rõ ràng chị ta thấy hơi bực bội rồi.

"Cậu Thành đã giải quyết chưa?"

"Chưa, tôi đã tìm người giải quyết rồi."

"Vậy sao?"

Trương Ngọc Dung nhìn tôi, khuôn mặt lộ vẻ tò mò, muốn biết kết quả của chuyện đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.