Sau khi tôi kéo Lục Nhan đến nơi, cô ấy cũng mơ hồ rồi
"Cậu lại chuyển tôi đến đâu vậy, không phải cậu muốn vừa giật tiền vừa cướp sắc đấy chứ?"
Sau khi xuống xe tôi đặt tay lên eo Lục Nhan, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng bằng phẳng của cô ấy, "Tôi và Vũ Bích Phượng đã thương lượng xong rồi, bên trong có mười người đàn ông vạm vỡ, đêm nay thay phiên làm cô, mỗi người ba lượt, nhất định phải làm cô mang thai, sau đó lại tìm con vịt bên ngoài chịu tiếng xấu thay, đưa các người cho Vũ Cát Minh."
Lục Nhan cười khanh khách, "Cậu nói lời này cũng quá dọa người rồi, cậu không có bằng chứng, mặc dù có tình cảm, Bích Phượng căn bản không có khả năng tin tưởng người ngoài như cậu."
Lục Nhan nhẹ nhàng nói, nhưng vẫn lấy tay tôi đang để ở eo của bà ta, vỗ về chơi đùa cái bụng phẳng lì của bà ta.
Tôi biết, cuối bà ta cũng có chút sợ hãi.
Trong đêm tối tôi nhe răng cười vài tiếng, sau đó mở cửa phòng ra.
Trong bốn căn phòng lớn đen kịt, ngay cả tôi cũng thấy có chút u ám, đừng nói đến Lục Nhan.
Nhưng mà không thể không nói, Lục Nhan có thể trở thành người phụ nữ của Vũ Cát Minh, quả thật là có vài phần mị lực, ít nhất lúc này ra vẻ trấn định, không có mấy người phụ nữ có thể làm được.
Bà ta châm một điếu thuốc, sau đó bước vào bên trong trước cả tôi.
Đi đến chỗ bị khóa, kéo bức màn trước cửa phòng thì xoay người lại, trực tiếp nhìn vào đôi mắt của tôi, không nhìn ra chút sợ hãi nào, thậm chí còn ưu nhã phả ra một vòng khó.
Tôi đi lên trước, mở cửa phòng ra, sau đó trấn định đẩy mạnh bà ta vào, thuận thế đóng cửa phòng lại, "Các anh em, hầu hạ bà ta cho tốt!"
Chớp mắt, trong phòng vang lên tiếng thét chói tai của Lục Nhan.
Cô ấy điên cuồng cầm lấy tay nắm cửa, lớn tiếng cầu cứu tôi, "Không được, Trần Cẩn Phong, tôi sai rồi, cậu bỏ qua cho tôi đi!"
Nếu không phải sợ bà ta to tiếng dẫn đến sự chú ý của người dân xung quanh, tôi thật sự muốn chơi thêm một lúc nữa.
Vì vậy tôi thả tay ra, bà ta vội vã chạy ra ngoài, bị tôi ôm lấy, hai tay vuốt ve phần kiên cố no đủ trước ngực bà ta.
"Trần Cẩn Phong, Trần Cẩn Phong tôi sai rồi, cậu muốn chơi tôi thế nào thì chơi thế ấy, cậu đừng để bọn họ luân phiên làm tôi, tôi không thể mang thai, cái thứ đó của Vũ Cát Minh căn bản không được, việc này không ai biết, chỉ có tôi và anh ta biết, tôi chính là bình hoa, một khi tôi mang thai, ông ta sẽ giết tôi, ông ta thật sự sẽ giết tôi!!!"
Lục Nhan kinh hoảng dồn dập nói xong, tôi không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, mặc dù tạm thời không biết thu hoạch này có hữu dụng hay không.
Một tay che lại cái miệng đang gào lên của Lục Vũ Kỳ, cánh tay cưỡng chế bế cô ấy vào trong phòng.
Hai chân cô ấy điên cuồng đá lung tung, hai chiếc giày cũng bị đá bay rồi.
Cho đến lúc tôi mở đèn trong phòng lên, bên trong trống vắng không có ai, lúc này cô ấy mới thôi giãy dụa.
Tôi buông tay ra, sau đó vui tươi nhìn cô ấy cẩn cẩn thận thận đi khắp căn phòng lớn không có một ai.
"Tên khốn, cậu dám gạt tôi, cậu có tin bây giờ tôi tìm người bằm cậu ra!!!"
Phát hiện bị đùa giỡn, Lục Nhan nghiến răng nghiến lợi, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận.
"Tôi tin." . Ngôn Tình Tổng Tài
Nắm hai tay của bà ta, mười ngón đan vào nhau, sau đó từ sau lưng ôm lấy bà ta, thế nên làm phần ngực cao ngất no đủ này lúc này vì cao ngất mà nhấp nhô càng mãnh liệt.
"Nhưng bà cũng nên tin, mười Vũ Bích Phượng cộng lại, cũng không có một ai, không một người nào có thể đứng ở trên đỉnh dục vọng, có sức hấp dẫn tột cùng như bà được."
Nói xong, cũng không đợi Lục Nhan phản ứng lại, tôi đã hôn lên cái miệng khêu gợi nhỏ nhắn ấy, son môi trên đôi môi non hồng ấy, rất ngọt, rất thơm, làm tôi nhịn không được muốn nhấm nháp đầu lưỡi thơm tho kiều nộn của bà ta.
Nhưng cuối cũng tôi vẫn nhịn được, không dám dò xét vào trong miệng bà ta, tôi sợ bà ta cắn tôi, dù sao cũng vừa trêu bà ta.
Sau khi nhấm nháp hết đôi môi của bà ta, tôi bế bà ta vào giường ở phòng trong.
Nhẹ nhàng thả bà ta xuống, sau đó ôm eo, để bà ta ngồi dậy.
Hai tay nhấn bả vai và cần cổ của bà ta, tôi cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng hòa hoãn tâm trạng của bà ta.
"Tôi thích bà, hơn nữa tôi cũng không phủ nhận, tôi thích bà vì cơ thể của bà. Tôi không quan tâm bà muốn tranh cái gì, đoạt cái gì với Vũ Bích Phượng, tôi chỉ quan tâm đến cơ thể của bà. Chỉ cần có thể bắn vào trong thân thể bà, hung hăng chiếm lấy cơ thể bà, tôi đã thấy đủ."
Lục Nhan trừng tôi một cái, mặc dù bà ta thoạt nhìn có chút tức giận, nhưng cuối cùng lời nói ra lại không tức giận đến như vậy.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi tuyệt đối sẽ không để cho mình có bất kỳ cơ hội mang thai nào, dù cho cậu mặc áo mưa, đến bệnh viện phẫu thuật buộc ga rô, tôi cũng không để cậu vào trong cơ thể tôi. Không chỉ cậu, mà bất kỳ kẻ nào."
Bà ta lần nữa nhắc đến chuyện này, làm tôi vô cùng tò mò, tò mò vị Vũ Cát Minh to lớn này, rốt cuộc trong tình huống thế nào biến thành thái giám rồi.
Tôi nhắc đến vấn đề này với Lục Nhan, bà ta không hề đáp lại.
Bà ta đã không muốn nói…vậy tôi sẽ ép bà ta nói.
Cởi sạch áo khoác của bà ta, xốc áo bó sát người lên, sau đó một cái áo ngực màu vàng lại dồi dào hiện ra trước mặt tôi.
Lục Nhan không từ chối, cũng không có ý giãy dụa, thậm chí còn chủ động mở khóa cài áo ngực.
"Cậu có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để hầu hạ tôi, nhưng tuyệt đối không thể để vật kia đi vào bên trong cơ thể của tôi. Tôi không ngăn cậu, nhưng ngày mai tôi sẽ làm cậu chết không có chỗ chôn, không tin cậu có thể to gan mà thử một lần."
Tôi rất muốn nói với Lục Nhan, bà ta nghĩ nhiều rồi, lần đầu tiên quý giá của tôi, sao có thể cho bà ta được? Giao cho con gái của bà ta cũng không tệ!
Nhưng trông thấy thân hình kiều mỵ đó, lời nói bên miệng của tôi lại đột nhiên sửa lại.
"Kỳ thật cũng không phải không thể tiến vào cơ thể của bà, cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi của bà cũng là cơ thể của bà, cũng có thể tiến vào phía sau, tôi chưa thử qua, bà thử qua chưa?"
Tôi chăm chăm nhìn biểu cảm của Lục Nhan, bà ta thẹn thùng.
Mặc dù bà ta không phản ứng lại tôi, tôi biết bà ta cũng chưa từng thử qua, hơn nữa có thể nhìn ra được, bà ta dường như cũng muốn nếm thủ dục vọng ở dưới.
Nhưng mà tôi chỉ có thể nói xin lỗi với cô ấy, bởi vì lần đầu tiên không thể dâng hiến cho cặp mông của bà ta được, mặc dù cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên này cũng rất mê người.
Thả Lục Nhan xuống xướng, tôi trực tiếp ghé vào phần ngực no đủ của bà ta.
Có lẽ vì dục vọng kềm giữ đã lâu, chỉ mười mấy giây bà ta đã lâm vào điên cuồng.
Tiếng rên kiều mỵ đó, giống như là rượu lâu năm, làm người ta mê say.
Nửa cái váy bị cởi xuống, cởi sạch giày, sau đó tôi cởi sạch quần, ngay cả quần lót cũng không để lại, ngồi trên giường.
Lục Nhan gương mặt ráng hồng đã thèm lại còn thẹn, hỏi thẳng tôi muốn làm gì.
Tôi không muốn làm gì, tôi chỉ muốn dùng thân thể của mình, kích thích dục vọng qua thị giác của cô ấy.
Phần bên trong cách quần lót tơ màu đen gợi cảm, tôi trực tiếp chạm vào phía trên.
Điều này làm cho Lục Nhan kinh hãi, rồi lại nhịn không được uốn éo.
Sau đó, tôi trực tiếp dời xuống cặp đùi đẹp sau lớp đồ lót tơ tằm đó, bắt đầu từ bàn chân nhỏ, nhẹ nhàng liếm láp, cho đến mỗi một tấc của hai chân.
Cuối cùng xé vỡ tất chân, cởi sạch quần lót của cô ấy, dán lên trên, làm cho cô ấy cuồng ngâm…