Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 186: Chương 186: Liên quan đến tội lái xe gây nguy hiểm




Sau nụ hôn nồng nhiệt, Lục Nhan liên tục thở gấp, tôi nhìn ra được, cơ thể mềm mại của bà ta đang rung động, đây là biểu hiện dục hỏa kích động, dường như bà ta có nhu cầu mãnh liệt. Nhu cầu này, mãnh liệt hơn trước nhiều.

"Bác Vũ lấy bà, nhưng lại không thật sự làm bà thỏa mãn, cho nên nhu cầu bức thiết của bà càng mạnh hơn rồi, phải không Nhan?" Lục Nhan không phủ nhận,thậm chí bà ta trực tiếp thừa nhận, nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi vươn tay thăm dò, nhẹ nhàng đặt giữa hai chân bà ta, sau đó chậm rãi ma sát.

"Tôi cũng đã rất kìm nén, cũng rất nhớ bà, hay là chúng ta tìm một chỗ, giúp đỡ nhau?"

Lục Nhan nhanh chóng lắc đầu: “Không được, Vũ Cát Minh còn đang ở nhà, cậu đưa tôi trở về."

Vũ Cát Minh ở nhà, bà ta lại yêu cầu tôi đưa về, thật là một người phụ nữ thông minh.

Quang minh chính đại lôi đi, lại quang minh chính đại kéo về. Nếu như chính bà ta thuê xe về, đó mới là chuyện vẽ rắn thêm chân.

Lái xe đưa Lục Nhan trở về cửa chính, sau đấy tôi gặp được một chiếc Passat vô cùng bình thường ở trước cửa khu nhà cao cấp nhà họ Vũ. Tiếp theo đó, có người bước xuống xe, người nọ nhìn rất yếu ớt, giống như một thầy giáo, quần tây đen áo sơ mi trắng, một đầu tóc ngắn có vẻ vô cùng giỏi giang. Chỉ là tay trái của anh ta có chút quái dị, nhìn kỹ lại, thiếu hai đầu ngón trỏ và ngón giữa.

"Người kia là ai?"

"Trịnh Quốc Huân."

Không ngoài dự liệu, là anh ta.

"Nhan, gần đầy bà có nghe được chuyện gì giữa bác Vũ và Bàng Bát Nhất không?"

Lục Nhan lắc đầu: “Loại chuyện này, Vũ Cát Minh chưa bao giờ nói trước mặt tôi, hon nữa tôi cũng không quan tâm đến chuyện không ai biết của bọn họ, mắt không thấy tâm không phiền, tai không nghe lòng không sợ."

Tôi dựa vào trước người bà ta, thổi khí vào nơi no đủ mê người kia.

"Đừng làm loạn, có người nhìn thấy!"

Có thế nhìn thấy quỷ ấy, lúc trước tôi và Triệu Du trong xe, ông cụ Triệu ở bên cạnh xe, sau khi về nhà còn phàn này với Triệu Du bây giờ lòng người thay đổi thói đời bạc bẽo, có thể nhìn thấy thì ông cụ Triệu đã sớm tát tai Triệu Du rồi.

Sau khi trêu chọc một chút, tôi bỏ qua cho Lục Nhan.

Ngay lúc bà ta mở cửa xe, tôi hỏi bà ta: “Nhan, tôi muốn tiến vào trong thân thể kiều mỵ của bà.”

Trên mặt Lục Nhan hiện lên một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời: “Được, vậy cậu đi thong thả, hoan nghênh cậu đến làm khách!"

"Vâng, tạm biệt dì Lục!"

Sau khi lái xe rời đi, tôi về lại chỗ ở.

Trên đường đi, tôi suy nghĩ Vũ Cát Minh gặp Trịnh Quốc Huân đến cùng có ý gì.

Trước đó tôi có một cảm giác, Vũ Cát Minh sắp không áp chế nổi Bàng Kiến Quân rồi, dù sao Bàng Kiến Quân tự lập môn hộ nhiều năm như vậy, huống hồ vừa nhận lấy khiêu khích nghiêm trọng thậm chí là uy hiếp tính mạng từ tôi. Mà sau đó, hắn ta lại bị Vũ Cát Minh áp chế.

Dù là lấy mặt mũi của mình ra hay đối với áp chế của Vũ Cát Minh, phản ứng của hắn ta đều hợp tình hợp lý.

Mà bây giờ Vũ Cát Minh gặp Trịnh Quốc Huân, gặp đại tướng đứng đầu dưới trướng Bàng Kiến Quân, là bình thường đến chơi, hay là sau lưng có chuyện gì?

"Không rõ ràng, tôi nên phán định thế nào? Thần tiên đánh nhau, thần tiên đánh nhau..."

Thấp giọng lầm bầm, tôi theo tiết tấu của âm nhạc đánh vào vô lăng.

Nhưng mà đúng lúc này, tôi mới đột nhiên nghĩ ra, dàn loa trong xe tôi không mở nhạc, như vậy nhạc này chỉ có thể là chuông điện thoại di động.

Tôi nói sao cái nhạc này cứ lặp đi lặp lại.

Vội vàng lấy điện thoại ra, đưa lên xem, người gọi đến thế mà lại là Tôn Kiều Kiều.

"Kiều Kiều, làm sao vậy?"

Tôn Kiều Kiều chủ động gọi cho tôi hai lần, một lần là để tôi giúp cô ấy kiểm tra viên thuốc, lần khác, là ở đêm tân hôn tôi động phòng hoa chúc với cô ấy.

Tôi rất chờ mong lần này lại xảy ra chuyện gì.

"Trần Cẩn Phong, tâm trạng của tôi rất phiền muộn, cậu đi ra ngoài dạo với tôi được không."

Đáp án của vấn đề này không cần nhiều lời, tôi trực tiếp lái xe đến điểm hẹn, sau đó đón Tôn Kiều Kiều đi.

Hôm nay cô ấy mặc rất đẹp, một cái áo chiffon đơn giản, một cái quần dài rộng thùng thình, một đôi giày cao gót màu vàng, lộ ra hơi thở cao quý nho nhã, mà hơi thở này phối hợp với vẻ đẹp của cô ấy, làm người đối mặt với cô ấy chỉ nghĩ đến một chuyện, là chinh phục cô ấy.

Chỉ là nhìn đến nét mặt của cô ấy, ý niệm chinh phục trong đầu hoàn toàn mất đi.

Cô ấy nhìn có vẻ mất mát, uể oải không vui vẻ.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, tôi muốn ngắm biển, cậu có thể đi theo tôi được không?"

Biển ở thành phố Lâm, ở đây không có biển. Nhưng Tôn Kiều Kiều đã yêu càu, tôi đương nhiên sẽ không từ chối.

Vì vậy tôi lái xe, chúng tôi đi thẳng đến thành phố Lâm.

Trên đường đi Tôn Kiều Kiều cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm trên đùi tôi, cũng may đang trên đường cao tốc, cho nên không ảnh hưởng tôi lái xe.

Nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai nhỏ của cô ấy, gò má và cái cằm tinh xảo của cô ấy, cô ấy không nói gì, cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nằm, thỉnh thoảng lại áp sát bụng tôi, dùng lực cọ, giống như là muốn tiến vào trong cơ thể của tôi vậy.

Nhìn ra được, tâm trạng của cô ấy không tốt, thậm chí có chút phiền muộn.

Sau gần hai giờ lái xe, mới đến cửa thu phí trên cao tốc, sau đó tôi lại bị cảnh sát giao thông ngăn lại.

Nói tôi liên quan đến tội lái xe gây nguy hiểm, trừ hai điểm phạt hai triệu.

Tôi rất buồn bực, tội lái xe gây nguy hiểm là cái gì, tôi một không uống rượu, hai không hít thuốc, tội danh này từ đâu mà có.

Sau đó hình ảnh chất lượng cao trên camera hiện ra, tôi nhìn thấy Tôn Kiều Kiều dựa vào giữa hai chân tôi. Tư thế này vô cùng mất hồn…

Tôn Kiều Kiều hiển nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đỏ bừng: “Chúng tôi không có, chỉ là tôi tâm trạng không tốt, cho nên mới dựa vào người anh ta, không có làm chuyện đó."

Đồng chí cảnh sát giao thông chỉ cười, không trả lời vấn đề này.

"Người ta cũng không nói tôi làm cái kia, chỉ là hoài nghi liên quan đến tội lái xe gây nguy hiểm, không liên quan đến có làm hay không. Cô vừa nói như vậy giống như là giấu đầu lòi đuôi."

Tôn Kiều Kiều dường như mới hiểu ra, tại sao đồng chí cảnh sát giao thông kia lại cười mập mờ như vậy, vì vậy mặt đỏ hơn.

Sau khi nộp tiền trừ điểm, chúng tôi xuống xe đi bộ đến bờ biển.

Qua lễ quốc khánh, thời tiết cũng chuyển mát, bờ biển cũng không có mấy người.

Tôn Kiều Kiều cởi giày cởi tất ra, xắn ống quần lên đi trên bờ cát, tôi thì ngồi chỗ không xa, đốt một điếu thuốc, nhìn cô ấy.

Đi tới đi lui hết nửa tiếng, dường như cô ấy mệt rồi, lúc này mới đi đến bên cạnh tôi, sau đó ngồi xuống..

"Trần Cẩn Phong..."

"Làm sao?"

"Cái đó..." Tôn Kiều Kiều thoạt nhìn có chút xấu hổ, còn hơi chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổi nào: "Cậu lại yêu tôi một lần được không?"

Tôi tò mò đánh giá Tôn Kiều Kiều: “Yêu thế nào, yêu ở đâu?"

Sắc mặt Tôn Kiều Kiều đỏ bừng, nhưng vẫn cầm lấy tay của tôi, hơi tìm tòi vào tính hướng giữa hai chân cô ấy.

Cách bờ biển không xe có khách sạn, khách sạn này lúc đỗ xe tôi đã nhìn thấy rồi.

Vì vậy tôi kéo tay cô ấy, thẳng đến khách sạn.

Sau khi vào phòng khách sạn, không nói nhảm nửa câu, Tôn Kiều Kiều trực tiếp cởi quần áo của tôi ra, có vẻ có chút không thể chờ được, hơn nữa còn cởi vô cùng sạch sẽ, không mảnh vải che thân.

Ngay sau đó, cả người tôi bị cô ấy đẩy ngã xuống giường lớn.

Tôi, hình như bị cường đoạt rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.