Khi tôi lần thứ hai hôn Tôn Kiều Kiều, cô ấy không còn kháng cự mà thụ động đón nhận, dần dần có ý hùa theo.
Tôi hôn cô ấy một cách thâm tình, đôi môi, cổ, vành tai, thậm chí cả đầu vai, mỗi một chỗ có thể khiến cho phụ nữ có thể phản ứng đều có dấu hôn của tôi.
Giữa lúc hơi thở gấp, tôi dọc theo cần cổ trắng của cô ấy, hôn về phía ngực cho đến khi nó trở nên tròn trịa đầy đặn.
“Trần Cẩn Phong, đừng...”
Tôn Kiều Kiều nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi, xoang mũi yêu kiều bị cản trở, nói chuyện có phần khó khăn.
Tôi dùng một bàn tay ôm lấy một bên ngọn núi đầy đặn, hùng vĩ ở bên phải. Nó tròn, mềm mại, căng cứng thậm chí có chút nóng bỏng. Tôi nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, vô cùng dịu dàng, khiến cho cô ấy có cảm giác thoải mái nhưng cũng không hề khiến cô cảm thấy quá phận mà cũng không khiến cô cự tuyệt.
“Trần Cẩn Phong...”
Tôi không biết cái miệng nhỏ nhắn kia thốt lên tên tôi là có ý gì, hơn nữa tôi cũng tin rằng chính chủ nhân của nó cũng không biết vì sao lại kêu tên tôi. Có lẽ là muốn cự tuyệt, cũng có thể là muốn tôi tiến thêm một bước nữa, ai biết được chứ, dù thế nào tôi cũng phải tiếp tục.
Cảm nhận được sự căng cứng truyền đến lòng bàn tay, tôi liền chuyển sang bên mềm mại còn lại.
Khoảnh khắc tôi chạm nó, Tôn Kiều Kiều liền kêu lên một tiếng yêu kiều, trong âm thanh có ẩn chứa sự mong đợi, giấu một chút sự đen tối, còn có một phần thoải mái và ý thích...
Hoặc là mút, hoặc là khiêu khích, chỉ trong vài phút, cơ thể mê người của Tôn Kiều Kiều bắt đầu giãy dụa giống như một con cá.
Cô ấy dường như có chút không chịu nổi, trong miệng nhỏ bắt đầu phát ra vài tiếng ậm ừ yêu kiều.
Tôi nghe ra cô ấy đang cật lực áp chế nhưng cuối cùng vẫn là không áp chế thành công, ngược lại càng khiến cho tiếng bị áp chế này càng thêm gợi cảm, càng thêm hương vị hấp dẫn.
“kiều, giúp tôi cởi quần áo.” Tôi nói một cách mơ hồ, cùng lúc đó, tay tôi cũng mở rộng cặp đùi ngọc kia.
Đôi chân ngọc mịn màng thon dài, không có một vết sẹo, so với người mẫu chuyên nghiệp cũng không khách là bao.
Từ bắp chân đến đùi, cuối cùng lưu luyến một lúc, tôi liền vuốt ve về phía mà Tôn Kiều Kiều đang cật lực áp chế. Ở đó chính là nơi cô ẩn nhẫn dục vọng, đồng thời cũng là bức tường phòng hộ cuối cùng cho sự ngượng ngùng của cô.
“Trần Cẩn Phong, không cần, thật sự không cần, a!”
Không cần tiến vào hay không cần cởi quần áo?
Hai cái, tôi đều không chấp nhận.
Khoảnh khắc tiếp theo, theo ngón tay tôi chơi đùa, Tôn Kiều Kiều giống như sắp điên rồi, cả người ra sức rên rỉ, cơ thể mềm mại cật lực giãy dụa, hoặc là muốn khép lại ngăn cản, hoặc là muốn mở ra phóng túng.
Ước chừng 5,6 phút sau, những ngón tay của tôi còn không vào thì cơ thể Tôn Kiều Kiều hỏng mất, cơ thể mềm mại run rẩy, thoạt nhìn cảm giác giống như đang không ngừng run rẩy.
“Thoải mái không?”
Cũng không biết là ưm hay là đồng ý, tóm lại, từ cái miệng nhỏ phát ra một tiếng “ừ”
Tôi đây coi như là cô ấy đáp ứng rồi đi.
Hơn nửa giờ trôi qua, trong phòng tràn đầy hương vị ái muội.
Tôn Kiều Kiều bị tê liệt hoàn toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ ướt át, ngay dưới sàn cũng đã bị ướt một mảng lớn.
Thông qua cơ thể mềm mại non nớt của cô, lưỡi tôi cuối cùng cũng được rèn luyện thực chiến. Đồng thời một vật trên người cơ hồ như sắp bị hủy. Tối hôm qua cùng với Trương Ngọc Dung đã phải nhịn một hồi, lúc này lại nhịn thêm nhiều giờ nữa.
“ kiều, tôi nghĩ mình không nhịn được nữa, tôi muốn cậu.”
Tôi cởi quần, Tôn Kiều Kiều đỏ mặt nhưng cũng không hề cự tuyệt mà cũng không hề nhắm mắt lại.
Thế nên tôi cởi sạch toàn bộ, khiến cho cô ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà xấu hổ nhắm mắt lại.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về thân thể mềm mại xấu hổ của cô ấy, cẩn thận trấn an cảm xúc của cô rồi nhẹ nhàng áp người lên.
Khiến cho vợ người khác ngoại tình có vẻ như là việc thiếu đạo đức, nhưng cứ nghĩ đến việc tân nương sắp cưới lại trao lần đầu cho tôi, thế nhưng lại có cảm giác hưng phấn?!
Chính là, khi tôi chuẩn bị tiến công thì đột nhiên phát sinh ra một vấn đề nhỏ khiến cho mọi công sức trước đo của tôi đều uổng phí....
Chồng cô ấy gọi. Thế giới màu sắc mà tôi dày công khổ sở xây dựng nháy mắt sụp đổ.
Điện thoại không có nội dung, chỉ là nói chuyện phiếm rồi cúp máy.
Điện thoại cúp máy cũng kéo theo cả dục vọng của Tôn Kiều Kiều và một lần liên tiếp tổn thương tâm lí.
“Trần Cẩn Phong, thực xin lỗi, tôi yêu cậu nhưng mà tôi đã đăng ký kết hôn, theo pháp luật thì tôi chính là người phụ nữ của anh ấy, tôi không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy, thực sự là không thể chấp nhận được. Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ làm người phụ nữ của cậu, kể cả có làm người thứ ba, người thứ tư cũng được!”
Tôn Kiều Kiều vô cùng chân thành, không chỉ có giọng nói của cô ấy mà còn cả cơ thể ngọc ngà đang dí sát người tôi của cô ấy.
“Kiều, người cần xin lỗi là tôi chứ không phải cậu, tôi không nên áp đặt mọi sự thống khổ của bản thân lên cậu, khiến cậu khó lựa chọn. Yêu cậu, tôi chưa bao giờ hối hận, tôi sẽ ở trong đám đông dõi theo cậu, quỳ trước Phật cầu cho cậu hạnh phúc.”
Thở dài một hơi, nói “tạm biệt”, sau đó tôi mặc quần áo rồi rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Tôn Kiều Kiều liền ôm chặt tôi, rưng rưng liên tục nói“thực xin lỗi”. Cho đến khi tôi cảm thấy có chút áy náy hay nói cách khác chính là tí nữa tôi quên mất mình chỉ là một con vịt.
Tôi cố nén “thương tâm” lại, khoảnh khắc bước xuống cầu thang tôi lại nghe thấy tiếng khóc của cô, thương tâm muốn chết.
Thế nên, tôi mới đau lòng nhận ra, trong lúc vô ý rời đi vậy mà lại tại một lực hấp dẫn lớn.
Đây, phải chăng chính là lấy lùi làm tiến trong truyền thuyết, nhưng tôi chỉ mới nhập môn mà thôi.
Ra khỏi nhà Tôn Kiều Kiều, tôi ngồi vào xe hút thuốc, thu lại tâm tình rồi cầm con gà và đường đỏ được tặng miễn phí ở siêu thị rời đi.
Khi đi qua tập đoàn Vũ thị, tôi gọi điện cho Vũ Bích Phượng nhưng cô ấy không trả lời
Đúng lúc đó gặp được Đông Nhị Gia, tôi liền nhờ ông ta đưa nước đường đỏ cho Vũ Bích Phượng.
Quay về nhà đã là 11h đêm, tôi vội vàng chặt con gà ra, đóng gói lại rồi rời đi.
Trên đường, tôi gọi điện cho Trương Ngọc Dung, dặn cô đừng ăn cơm trưa, tôi muốn gói đồ ăn đi tìm cô ấy. Cô ấy đồng ý, sau đó cùng nhau tán gẫu vài câu rồi cú máy.
Một đường chạy nhanh hết cỡ, 10 phút sau tôi đến một cánh đồng bỏ hoang.
Ngô Diệc Thành ở đây bận rộn nhóm lửa đun nước, bề bộn nhiều việc nhưng thời gian lại vừa kịp.
“ Cậu đúng là có bệnh, trời nóng như này ăn một bữa cơm vậy mà cũng phải tự nấu, sao cậu càng giàu càng kéo kiệt thế. Trước kia có nghèo nhưng cậu cũng không keo kiệt như vậy.”
Tôi lười tiếp chuyện với anh ta, trực tiếp đem chỗ thịt gà đã chặt cầm vào.
Lại rửa sạch một lần nữa, sau khi hoàn tất các công đoạn phức tạp, ước chừng khoảng hai giờ sau, một nồi canh gà thơm ngon ra lò.
“Tiếp tục đi, nếu bây giờ có một thùng bia thì tuyệt. Canh gà nóng, bia tươi, càng nghĩ càng tuyệt… Này, Phong, cậu đang làm gì vậy, cậu phải chừa lại cho tôi một chút chứ, sao lại cho toàn bộ vào bình giữ nhiệt rồi, cậu đi đâu, gà của cậu…”
Tôi ném cho cậu ấy 30 nghìn: “Tự mua bánh bao ăn đi. Chỗ còn thừa coi như là tiền công, không cần trả lại.”
Bỏ lại tiếng mắng chửi của Ngô Diệc Thành, tôi lái xe đi….