Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 51: Chương 51: Nhẹ một chút em sợ đau




Tôi đã nói rất nhiều, nhưng dường như Triệu Du không nghe lọt lời nào, trong mắt chỉ có hận ý.

Tôi thích sự hận thù này, chỉ có duy trì hận ý mới là sự kiên trì lâu dài nhất.

Đây chính là sự trả thù của anh đối với chuyện hiểu lầm chiều hôm nay sao?”

Triệu Du rưng rưng nói, giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ.

Chẳng qua là sự phẫn nộ của cô ấy đối với tôi căn bản không có bất cứ sự uy hiếp nào, trừ phi cô ấy có thể làm cho bác sĩ mổ ngực mổ bụng cô lấy vi khuẩn a-xít lac-tic ra ngoài, sau đó lấy nó làm chứng cớ khởi tố tôi xâm hại miệng của cô ấy.

Tôi đứng dậy mặc quần áo, Triệu Du kéo váy xuống, ngay cả nội y cũng không mặc, giống như ghét bỏ phần trên đã bị ướt ươn ướt ô uế.

Rót hai chén nước, tôi uống một chén, một chén khác đưa cho Triệu Du, sau đó cô ấy nhận lấy và giội thẳng vào mặt tôi.

Sau này giữa hai chúng ta thanh toán xong, anh cũng đừng tiếp tục đến phòng tập thể hình, nếu anh còn có chút nhân tính!”

Triệu Du đứng dậy muốn đi, nhưng vừa đi vài bước, cả người liền tê liệt ngã xuống mặt đất.

Không có sức thì đừng đi, vừa rồi cô cảm nhận được bao nhiêu khoái cảm của phụ nữ?”

Sắc mặt Triệu Du đỏ bừng, nhưng vẫn quật cường đứng dậy rời đi.

Vì vậy tôi liền đỡ cô ấy, mặc dù cô ấy từ chối nhưng tôi coi như không nhìn thấy.

Lần này tôi thật sự muốn đưa cô về một cách đàng hoàng, nếu cho cô tới thêm một lần nữa tôi cũng không dám hứa chắc sẽ nhịn được mà không tiến vào thân thể cô, cô quá xinh đẹp giống như hố đen, hấp dẫn tôi một cách sâu sắc.”

Triệu Du cuối cùng cũng không nói gì, mặc kệ cho tôi đỡ cô ấy ra khỏi rạp chiếu phim, ngồi vào trong xe của tôi.

Lái xe chở Triệu Du, tôi đi thẳng về hướng phòng tập thể hình.

Trên đường đi, Triệu Du luôn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi đến phòng tập thể hình, trước khi cô ấy xuống xe, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Trần Cẩn Phong, rốt cuộc anh là người hay là súc sinh?” Tôi đưa tay xốc váy Triệu Du lên, đem cảnh xuân bên trong nhìn không sót một thứ gì: “Đây là cô ép tôi yy cô?”

Triệu Du cười lạnh, trực tiếp kéo khóa váy ở phía sau lưng xuống, sau đó cởi toàn bộ bộ váy, tiếp theo là cả áo ngực cũng lấy xuống, thân thể non mềm tròn đầy không một mảnh vải che thân phơi bày trước tầm mắt của tôi.

Vậy anh liền đến YY tôi đi, để tôi có thể nhận thức khoái cảm trở thành phụ nữ thật sự, sau đó đem anh nhốt vào nhà tù, để loại người cặn bã như anh ngồi ở trong đó.”

Lời này của cô ấy khiến tôi không thể nào phản bác được.

Thế nào, sợ sao? Tên cẩu tạp chủng nhà anh nhát gan như vậy sao? Tôi trần truồng ngồi trước mặt anh, anh cũng không dám YY tôi, anh có phải bị bệnh liệt dương không, anh có còn là đàn ông không?”

Triệu Du mắng rất vui sướng, hơn nữa có thể nhận thấy rằng cô ấy mắng rất đã.

Tôi châm một điếu thuốc, mặc kệ cho cô ấy mắng, cô ấy thật sự vẫn tiếp tục mắng, khiêu khích tôi, thỉnh thoảng còn đưa tay trêu chọc tôi, để tôi đến chiếm hữu thân thể của cô ấy.

Đến khi hút xong một điếu thuốc, Triệu Du thành công, cô ấy đã thành công khơi lên dục vọng chiến đấu của tôi.

Thế là tôi mở hộp chứa đồ, lấy một cái bao cao su ra.

Sau đó, Triệu Du sững sờ, lập tức mặc váy lên và chạy, cũng không quay đầu lại.

Nhìn bóng dáng Triệu Du trốn vào trong phòng thể hình, tôi lái xe rời đi, về chỗ ở của mình.

Đêm nay Trương Ngọc Dung không tới.

Tắm rửa, đọc sách, xem clip, sau đó khoản chừng mười giờ, tôi nhận được một tin nhắn của Triệu Du gửi thơi.

Anh là đồ súc sinh!

Ân, tôi không thể không nói, loại hình gửi tin nhắn này kiếm tiền thật dễ dàng.

Ngáp một cái, tôi để điện thoại di động về chế độ im lặng, sau đó bò lên chiếc giường lớn, ngủ một giấc đến khi trời sáng, đến khi tỉnh lại một cách tự nhiên, cảm giác vô cùng thoải mái.

Khi thức dậy vào hôm sau, tôi phát hiện nhà mạng đã kiếm lời được hai mươi mấy tin nhắn từ phía Triệu Du, nhà mạng kiếm tiền thật quá dễ dàng.

Ăn sáng xong, sau khi dọn dẹp một chút thì Lục Tiểu Nham gọi điện thoại tới.

Cuộc thi sát hạch hôm nay, anh có còn thi không?”

Tôi nhìn vào lịch lúc này mới nhớ ra là tôi đã quên mất kỳ thi sát hạch lái xe.

Trả lời Lục Tiểu Nham xong tôi vội vàng lái xe đến chỗ cô ấy, và đón cô ấy cùng đến trường lái xe.

Thường xuyên lái xe trên đường nhưng cảnh sát giao thông cũng không kiểm tra tôi, đến mức tôi quên mất chuyện mình vẫn chưa có giấy phép lái xe.

Sau khi vào trường lái xe, tôi chào hỏi qua lão Lý.

Có chắc chắn thì thi, nếu không chắc chắn thì hai điếu thuốc, nhưng bỏ qua những vấn đề lớn.” Lão Lý dặn dò tôi, ông ta nói hai điếu thuốc dĩ nhiên không phải cho ông ta mà là cho giám khảo.

Nhưng tôi cảm thấy hai điếu thuốc này vẫn là nên giữ cho tôi hút thì hay hơn.

Nỗ lực suốt một buổi sáng, công việc bận bịu, chúng tôi cuối cùng đã hoàn thành bài kiểm tra.

Thành tích của người khác thế nào tôi cũng không nhớ, nhưng dù sao tôi và Lục Tiểu Nham đều qua.

Buổi trưa chúng tôi hẹn huấn luyện viên lão Lý cùng đi ăn bữa cơm chia tay, sau đó buổi chiều tôi đưa Lục Tiểu Nham ra ngoài đi chơi.

Dạo phố, xem phim, ăn đồ ăn vặt, cô ấy rất vui vẻ.

Chỉ có điều trong lúc đang vui vẻ, cô ấy hơi nghi ngờ một chút: “Hôm nay tại sao anh lại quy củ như vậy, không giống phong cách ngày thường của anh? Có phải bị người ta cắt rồi không?”

Tôi đứng ở đối diện cô ấy, sau đó ngay ở trên đường trực tiếp hôn, hôn đến khi mặt cô ấy đỏ bừng.

Sau đó, tôi liền chuyển đến cái mông nhỏ ngạo nghễ của cô ấy, tung eo hung hăng chọt một cái khiến cho cô ấy nghẹn ngào ưm một tiếng, sau đó nghiêng mắt rời đi.

Lục Tiểu Nham rất xấu hổ, vội vàng kéo tôi chạy lên xe.

Quá mất mặt, ở trên đường mà anh dám như vậy với em, người ta không thèm để ý đến anh nữa, đồ bại hoại!”

Tôi cười: Nếu không thì làm thế nào mới có thể chứng mình anh vẫn chưa bị cắt?”

Lục Tiểu Nham rất xấu hổ, hai tay nhỏ xoắn xuýt với nhau, vuốt vuốt góc áo, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng khuôn mặt tinh tế vì đang đỏ bừng lại càng lộ ra thêm phần ngây ngô, càng thêm đáng yêu, càng làm tôi yêu thương.

Tiểu Nham, anh nghe nói giường trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao rất thoải mái, chúng ta có nên đi thử không?”

Giường lớn có gì mà phải thử?

Lục Tiểu Nham sững sờ, sau khi kịp phản ứng, rất ngượng ngùng nói: “Đáng ghét, anh chỉ biết bắt nạt em!”

Thật đáng ghét sao?

Ừm... Giả.

Tôi thích dáng vẻ tự nhiên không làm bộ ngượng ngùng của cô ấy, trong lòng thích nên tôi nâng gương mặt của cô ấy lên, sau đó hôn thật sâu.

Phản ứng của Lục Tiểu Nham rõ ràng còn mãnh liệt hơn tôi, tôi vẫn còn chưa kịp vươn đầu lưỡi thì cái lưỡi thơm tho của cô ấy đã thăm dò vào bên trong miệng tôi, trêu đùa tôi hết mức có thể.

Vì vậy tôi hạ ghế ở chỗ ngồi của cô ấy xuống, sau đó đè lên người cô ấy.

Xe rất rộng rãi, đệm đủ mềm, cái này có ý nghĩa rằng ở trên xe hay là ở trên giường cũng không hề khác nhau.

Anh Phong, đang ở trên xe, không muốn…A!”

Khi tôi xốc áo phông của cô ấy lên và lật áo lót ra ngậm lấy thứ đang rấy sung mãn và đầy đặn kia, cô ấy không còn có ý cự tuyệt nữa, chỉ là có cái dục vọng tích tụ sâu trong cơ thể hơn hai mươi năm đang dần dần bị lay tỉnh lại.

Hai tay tôi dạo chơi trên đôi chân đẹp thon dài, đàn hồi như vậy, non mềm như vậy, khiến tôi say mê, khiến tôi muốn chiếm hữu cô ấy, ngay cả màn dạo đầu tôi cũng đều muốn bỏ qua.

Mà trùng hợp chính là đôi mắt đẹp mê ly của Lục Tiểu Nham đang nằm ở trên ghế dường như cũng nghĩ như vậy.

Anh Phong, nhẹ một chút, em sợ đau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.