Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 131: Chương 131: Rốt cuộc chị muốn làm gì




Sau khi nói chuyện với Đàm Quỳnh một hồi tôi liền quay lại phòng.

Cô ấy còn hỏi số phòng để miễn phí cho tôi, tôi vốn định từ chối, nhưng suy đi nghĩ lại một hồi rồi cũng đồng ý.

Vừa hay thông qua cô ấy nói chuyện này cho Trần Hổ và Lý Huệ biết, rồi lại nhờ Trần Hổ và Lý Huệ nói cho ba mẹ tôi biết, như vậy mọi chuyện mới chân thật hơn, hai ông bà ở nhà cũng yên tâm tiêu tiền tôi gửi về.

Sau khi quay về phòng, tôi nhìn vào liền thấy Trần Hổ đang nằm bẹp trên sô pha ngủ say như chết.

Bên cạnh là những chai bia rỗng nghiêng ngả tứ tung, còn Lý Huệ thì mặt mày ửng hồng.

"Hai người đúng là hay thật, chồng thì tự chuốc say mình, vợ cũng hùa theo giúp chồng uống rượu, phục hai người thật đấy."

"Chẳng lẽ cậu không biết tại sao tôi lại muốn chuốc say anh ấy sao?"

Tôi đương nhiên là biết rõ, nhưng chuyện như vậy cũng giống như chiếc quần nhỏ gợi cảm mà Lý Huệ đang mặc vậy, tôi sao có thể tùy tiện tốc lên được chứ?

Tôi không tốc lên, nhưng chị ấy lại tự tốc váy mình lên, không chỉ như vậy, ngay cả quần và đồ lót chị ấy đều cởi ra hết.

Trần Hổ đang nằm ngay trên sô pha kia, chị ấy lại làm như vậy, đúng là, đúng là muốn ép chết tôi mà.

"Chị dâu, chị mặc đồ vào đi đã, anh Hổ còn đang ở đây mà!"

"Vậy tôi phải làm sao đây, ai giải quyết cho tôi đây?"

Sao tôi biết được ai giải quyết cho chị? Việc này mà còn có vụ nhờ vả nữa à? Chị không cần cho tôi biết đâu, cứ tìm đại một tên đàn ông nào đó để giải tỏa là được rồi!

Nhưng những lời như vậy tôi chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ chẳng tài nào nói ra được.

Bị chị ấy ép đến không còn đừng lui, tôi đành phải nói: "Chị có thể nhờ anh Hổ dùng tay giúp chị."

Lý Huệ cười nói: "Anh ta sao? Anh ta khẩy chỗ đó của chị chẳng khác gì sư thầy gõ mõ cả, ngoại trừ đau ra tôi đâu cảm thấy gì khác."

Dứt lời chị ấy bước đến vài bước, cả người trần như nhuộng, cứ thế ép tôi vào góc phòng.

"Cẩn Phong, cậu giúp tôi đi, lần cuối thôi, thật sự đây là lần cuối, có được không?"

Câu nói khó tin nhất trên đời chính là "đây là lần cuối."

Tôi vốn định đẩy Lý Huệ ra, cũng chẳng hề muốn làm gì, nhưng rồi tay tôi lại bị đôi tay nhỏ nhắn của chị ấy túm lấy đặt lên đôi bồng đảo đầy đặn của chị.

"Chị dâu, chị làm gì vậy?"

Phần ngực đầy đặn săn chắc, đôi chân thon dài trắng nõn, còn có một điểm đen mông lung kia nữa, nếu nói tôi không hề có chút cảm giác nào thì chính là nói dối, mà phần đũng quần đang gồ lên là minh chứng rõ ràng cho chuyện này.

"Cẩn Phong, chỉ một lần thôi, cậu giúp tôi làm một lần đi mà, có được không? Cậu hãy dùng cái này, tôi chỉ muốn cậu dùng cái này để tôi cảm nhận được sự sung sướng thật sự, tôi đảm bảo sau này sẽ không tìm cậu nữa, thật đó, tôi sẽ không tìm cậu nữa đâu."

"Lý Huệ, chị điên rồi sao?"

Tôi cảm nhận được bàn tay mềm mại của chị ấy cách một lớp quần đặt trên chỗ đó của tôi, ngay lúc đó tôi còn cảm thấy có chút tức giận.

Nhưng rõ ràng là cơn giận của Lý Huệ còn kinh khủng hơn cả tôi: "Đúng đó, tôi điên rồi! Tôi bị cái danh con dâu nhà họ Trần của các người ép muốn điên rồi đây, bên dưới của tôi thèm khát muốn điên rồi, cậu có hài lòng chưa? Từ khi đến nhà họ Trần mấy người, tôi chưa bao giờ được hưởng thụ, cũng chưa bao giờ oán trách gì, nhưng ngay cả cái sự sung sướng khi làm một người phụ nữ các người cũng tước mất, tôi là người sống chứ không phải cái xác không!"

Lúc này thì tôi đã thật sự không biết nói gì thêm rồi, bởi vì dù ít dù nhiều gì thì nhà họ Trần cũng có lỗi với chị ấy thật, còn Lý Huệ thì trước nay chưa làm gì để nói là có lỗi với nhà chúng tôi cả.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi ôm Lý Huệ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai chị ấy: "Lý Huệ, tôi thay mặt anh Hổ xin lỗi chị, mấy năm nay chị phải chịu khổ rồi, tội cho chị quá."

Lý Huệ khóc, giọt nước mắt ấy chất chứa sự uất ức, có cả sự khổ sở, song lại không hề có chút vẻ hạnh phúc nào.

"Hôm nào đi, hôm nào anh Hổ đi làm chị có rảnh, tôi sẽ ở bên chị. Đêm nay thật sự là không được đâu, tôi không thể nào làm vậy trước mặt anh Hổ được. Với cả đây chính là lần cuối cùng, nhất định không thể có lần sau nữa, chắc chắn không!"

Lý Huệ mắt rưng rưng gật đầu, sau đó tôi giúp chị ấy nhặt đồ lót lên, giúp chị mặc cả quần vào.

Ngay lúc này bỗng có tiếng đập cửa vang lên.

Tôi ra hiệu bảo Lý Huệ ngồi xuống chăm sóc cho Trần Hổ rồi mới mở cửa ra, Đàm Quỳnh bưng một dĩa trái cây đang đứng trước cửa, môi nở nụ cười ngọt ngào, hệt như cốc nước đường vậy, xoa dịu tâm can người khác.

Tôi giới thiệu cô và Lý Huệ với nhau, Đàm Quỳnh cười nói: "Trông chị dâu thật là đẹp, nếu không có ông chủ giới thiệu tôi còn tưởng đây là bà chủ nữa đó chứ!"

"Ừ, người đang say kia chính là anh tôi."

Đàm Quỳnh có vẻ vô cùng xấu hổ, khẽ lè lưỡi rồi nhẹ giọng cười nói: "Nhìn nhầm, nhìn nhầm thôi, tóm lại là vì nam đẹp trai nữ xinh gái quá thôi. Ông chủ, tôi đã nói với tiếp tân rồi, anh cứ đi luôn là được, tôi không tiễn nha, tạm biệt!"

Sau khi Đàm Quỳnh rời đi, Lý Huệ hơi ngơ ngác hỏi tôi: "Cô ấy gọi cậu là ông chủ sao?"

Tôi gật đầu: "Ừ, vừa mới nhận chức cách đây không lâu."

Tôi không nói rõ với Lý Huệ mà quay qua rót một ly nước cho Trần Hổ.

"Anh, dậy uống miếng nước."

"A a a, ngừng xe rồi à? Cuối cùng cũng được nhậu rồi! Cạn ly."

Trần Hổ sau khi bị lay tỉnh lại mơ mơ màng màng bưng chén nước trắng lên uống ực một hơi, hồi lâu sau mới uống hết.

Nói xong anh ta lén lút dòm ngó xung quanh một lát rồi ghé tới bên tai tôi nói nhỏ: "Em trai, sau này đừng tới quán này nữa, bọn họ lừa đảo thay bi bằng nước lọc đó, còn tưởng rằng anh không phân biệt được nữa."

"Rồi rồi, sau này không tới nữa, không tới nữa, về nhà thôi..."

Tôi nâng Trần Hổ dậy, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Lý Huệ, khó khăn lắm mới đưa được anh ấy vào trong xe.

Chưa chạy được bao lâu tôi đã bị cảnh sát cản lại để kiểm tra nồng độ cồn.

Cũng may là tôi không uống.

Thổi vào ống thử kiểm tra nồng độ xong, cảnh sát dặn tôi nhớ chú ý an toàn rồi để tôi lái xe đi.

Tôi lái xe chạy nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã đưa bọn họ về đến nơi họ thuê nhà.

Tôi đặt Trần Hổ lên giường, vặn eo vài cái rồi định về nhà.

Nhưng ngay khi tôi mở của nhà ra thì bỗng có một đôi tay trắng nõn ôm lấy eo tôi.

Nhất là phần ngực săn chắc đẫy đà đang cạ vào lưng tôi kia, khiến cả người tôi nóng ran lên, vô cũng khó chịu.

Tôi cố cắn răng giữ vững ý chí, đẩy tay Lý Huệ ra rồi đi xuống lầu.

Thế nhưng sau lưng lại vang lên tiếng bước chân, Lý Huệ đang bước theo sau tôi, hệt như cảnh người lớn đi làm, trẻ nhỏ không nỡ rời xa mà đi theo sau vậy.

Tôi xuống lầu, chị ta cũng xuống lầu, tôi lên xe, chị ta cũng lên theo.

"Rốt cuộc chị muốn gì vậy chứ?"

Lý Huệ không nói lời nào, chỉ đỏ mặt cúi đầu.

Tất nhiên tôi biết rõ chị ấy muốn làm gì, chỉ là thắc mắc tại sao chị ấy lại có nhu cầu lớn tới vậy thôi, phải nhịn đến mức nào chứ?

"Trước kia chị đã nhịn bao năm rồi, không phải vẫn chịu được đó sao, sao bây giờ có mấy ngày thôi mà chị cũng không nhịn được vậy chứ?"

"Vì cậu chứ ai, cậu làm tôi quá thoải mái, nên tôi mới muốn như vậy..."

Tôi thật sự đã hết cách với chị ấy luôn rồi, một chốc làm phiền, một chốc gây chuyện.

Cuối cùng chị đã thành công chọc tới cả hai ngọn lửa hừng hực trong người tôi.

"Làm làm làm, đêm nay phải cho chị ăn một bữa no nê, hài lòng chưa?"

Tôi xuống xe, túm lấy Lý Huệ vẫn còn đang ngơ ngác đi thẳng lên lầu, ở ngay trước mặt Trần Hổ cởi hết quần áo chị ấy ra.

"Cẩn Phong, Cẩn phong tôi sai rồi, đừng như vậy, lỡ anh Hổ tỉnh lại là xong đời."

"Xong với chả xong gì, tôi không biết, chính chị là người dụ dỗ tôi!"

Tôi đè chị ấy xuống giường, đầu chị kế bên đầu Trần Hổ, cho chị nhìn thẳng vào anh ta.

Chị ấy đang định bò dậy nhưng ngay sau đó tôi đã thò tay túm lấy đôi bồng đảo đầy đặn của chị từ phía sau, tôi dùng hết sức túm lấy, chị ấy đau đến mức nũng nịu kêu to.

"Đau rồi sao? Lát sau còn đau hơn, sướng hơn nữa!"

Tôi không chuẩn bị trước gì, "phụt" một phát đâm thật mạnh vào cơ thể mềm mại của chị.

Tiếng rên rỉ như đang đau đớn vang vọng khắp phòng, khiến Trần Hổ đang ngủ như chết trở mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.