"Chị, ngày mai có thể thành công rồi, Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham hẹn tôi đi lên núi, chị không cần phải góp lửa cho tôi nữa đâu, có góp nữa thì tối nay tôi không mộng tinh mới là lạ đó."
Trương Ngọc Dung gật gật đầu, sắc mặt lập tức không vui không buồn, đi vào trong nhà vệ sinh thay đồ.
Cuối cùng, cô ta lại mặc một chiếc váy ngủ đơn giản, nhưng lại không mất vẻ gợi cảm đi vào trong phòng ngủ của tôi, nằm ở trên giường lớn của tôi.
Cũng giống như tối ngày hôm qua, cô ta gối đầu lên cánh tay của tôi, tôi ôm cô ta vào trong ngực, có sức quyến rũ đầy đủ, nhưng mà lại không hề hàm chứa sự mập mờ, bình an vô sự, ai ngủ phần nấy.
Hơn bốn giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, tôi mở mắt ra, đưa tay tắt đồng hồ báo thức của điện thoại.
Trương Ngọc Dung vẫn còn đang ngủ, hô hấp đều đặn, bộ ngực yêu kiều chập chờn có nhịp điệu, có vẻ như ngủ rất say.
Lúc cô trang điểm thì rất xinh đẹp, xinh đẹp giống như là một con hồ ly đã thành tinh ngàn năm, đoạt mất hồn của người khác.
Nhưng khi rửa mất lớp trang điểm lại rất thanh tú, là một loại xinh đẹp khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông. Mặc dù là bọn người Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham mỗi người một vẻ, nhưng cho đến bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào có thể đẹp hơn Trương Ngọc Dung, cho dù là đẹp ở mọi góc độ, cùng lắm thì cũng chỉ có thể ngang hàng với cô ta.
Không nhịn được, tôi lại hôn lên cánh môi mỏng manh hồng hào của cô ta.
Trong giây phút tiếp xúc, loại mềm mại kia, loại cảm giác dễ chịu kia khiến cho tôi theo bản năng đưa đầu lưỡi trượt vào trong khoang miệng của cô ta, bắt đầu trêu chọc với cái lưỡi đang im lặng nghỉ ngơi của cô ta, cảm nhận sự ấm áp đến từ cô ta.
Trương Ngọc Dung không mở mắt ra, nhưng mà từ lông mi khẽ nhúc nhích cùng với nhịp điệu hô hấp dần dần tăng tốc, tôi đã có thể phân biệt được cô ta đã tỉnh dậy, nhưng mà vẫn không có bất kỳ dấu hiệu thu tay lại.
Tôi di chuyển thân thể mình xuống dưới, cách một lớp váy ngủ mỏng manh, tôi vỗ về chơi đùa ngọn núi ở bên phải cho dù có nằm thẳng nó vẫn hùng vĩ và đầy đặn như vậy, rồi lại đưa đầu qua dò xét ngọn núi ở bên trái, hoặc là mút, hoặc là liếm láp.
Thân thể mềm mại dưới thân dần dần phản ứng, đôi chân thon dài mịn màn bắt đầu giãy giụa, bọn chúng đang nhẹ nhàng nhúc nhích.
Thế là sau khi đùa bỡn với đồi núi trắng nõn đầy đặn, tôi liền lùi xuống thân dưới của cô ta, nâng cặp chân xinh đẹp kia lên, thâm tình hôn lấy. Hôn từ bàn chân nhỏ trắng nõn đến bắp chân, rồi lại đến đến vị trí đùi cực kỳ co giãn, rồi đến chỗ âm u sâu nhất.
Lúc mà miệng của tôi tiếp xúc với nơi mềm mại và mẫn cảm nhất của thân thể cô ta, Trương Ngọc Dung mở cặp mắt to xinh đẹp của cô ta ra, giờ phút này trong đôi mắt tràn đầy vẻ mê hoặc sắc tình.
"Tiểu Phong, sức hấp dẫn của tôi thật sự lớn như vậy ư?"
Trương Ngọc Dung khó khăn nói trong hơi thở gấp gáp vội vã.
Tôi không trả lời lại cô ta.
Lại cày cáy một trận, thẳng cho đến khi tiếng rên mềm mại yêu kiều của cô ta khó dừng lại, tôi lại rướn người lên thân trên của cô ta một lần nữa, nhìn chăm chú vào gương mặt bởi vì mê muội mà càng trở nên hấp dẫn hơn.
"Sức quyến rũ của chị thật sự rất lớn, nhưng mà tôi còn có thể chịu đựng được, nhưng mà cái tôi không nhịn được là tôi chỉ muốn dâng hiến lần đầu tiên cho chị, tôi không muốn cho người phụ nữ khác. Hai chị em Vũ Bích Phượng đều là con chim non, bọn họ không phát hiện được đâu."
Vừa mới dứt lời, cánh tay mịn màng liền ôm chặt lấy tôi.
"Tiểu Phong, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu. Tôi cũng rất thích cậu, tôi cũng rất muốn cậu, nhưng mà tôi không xứng với cậu. Thân thể của tôi đã bị người đàn ông khác sử dụng, cũng đã hầu hạ người đàn ông khác, cậu không chê tôi, tôi thật sự rất cảm động. Nhưng mà cảm động cũng không thể đại biểu có thể làm như vậy được, cậu để tôi yên tĩnh một lát đi, có được hay không?"
Nói xong, nước mắt của Trương Ngọc Dung liền tràn ra khỏi hốc mắt rồi lại thuận theo khóe mắt mà trượt xuống.
Tôi liền mạnh mẽ hôn cô ta, sau đó đứng dậy bước xuống giường, trước khi bước xuống giường, tôi còn lau nước mắt cho cô ta.
Sau khi sửa soạn xong thì tôi đi ra cửa, tôi nhìn Trương Ngọc Dung đang đứng ở trước cửa phòng ngủ.
"Cả đời này của Trương Ngọc Dung chị đều là người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho người đàn ông khác chạm vào chị."
Trương Ngọc Dung mỉm cười gật đầu, câu nói này giống như là mệnh lệnh, nhưng mà cô ta vẫn cười rất hạnh phúc, rất vui vẻ...
Sau khi rời khỏi nhà, tôi lái xe thẳng đến nhà của Vũ Bích Phượng.
Ở ngoài cổng, tôi nhìn thấy Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham đang đứng đợi.
"Hai người bị ngốc hả, chờ ở trong nhà không được sao?"
"Anh mới ngốc đó, không biết gần đây bị làm thế nào, mẹ của tôi không cho tôi đi ra ngoài, may mắn là chị đã nói giúp tôi đó, nói đi leo núi cùng với tôi, lúc này mẹ của tôi mới thả tôi đi ra ngoài."
Lục Tiểu Nham nhỏ giọng oán trách, sau đó leo lên xe cùng với Vũ Bích Phượng.
Tôi hiểu ý của cô ta, thậm chí còn hiểu hơn so với cô ta nữa. Lục Nhan đây rõ ràng chính là sợ tôi ăn mất con gái cục cưng của cô ta, có điều cô ta cũng nhìn rất đúng, tôi thật sự muốn ăn con gái cục cưng của cô ta.
Hai chị em muốn leo núi ở thành phố Lâm, cho nên tôi trực tiếp lái xe chạy trên đường cao tốc, chạy cả một quãng đường.
Lúc chạy đến dưới núi ở thành phố Lâm thì cũng đã gần sáu giờ sáng.
Chúng tôi tùy ý ăn bữa sáng cho no bụng ở dưới chân núi, sau đó liền bắt đầu leo núi.
Núi không dốc, cũng không tính là quá cao, đối với tôi mà nói cũng không có gì khó khăn, thế nhưng mà hai chị em kia từ từ không chịu nổi rồi.
Vũ Bích Phượng phàn nàn đi quá muộn, làm cho không đủ thời gian để ngắm bình minh.
Mà Lục Tiểu Nham thì lại càng thẳng thắn hơn, xoa xoa bắp chân nói rằng mình bị nhức chân.
Sau đó tôi nhìn thấy hai chị em bọn họ cùng nhau nhìn về phía quầy vé của cáp treo ở phía trước.
Mấy cái này đều là mưu kế, mưu kế khôn khéo lấy cớ để chỉ cái khác, mưu kế vụng về lấy cớ chỉ về phía mình.
Tôi bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu, dặn dò hai chị em bọn họ đứng ở chỗ này, sau đó mình liền đi vào mua vé.
Sau khi tôi xếp hàng mua xong trở về, có một chuyện bất ngờ xảy ra.
Có năm tên lưu manh đang vây quanh hai chị em bọn họ, trong miệng đều nói mấy từ ngữ ô uế.
Người qua đường ở bên cạnh cũng không dám chửi, không dám nói, mấy người nhanh chân rời đi thì cũng tính là còn lương tâm, thậm chí còn có mấy người dừng lại bước chân đang leo núi, xem chuyện đó như là xem náo nhiệt.
Có một tên thấp bé với mái tóc vàng bắt ngờ ra tay sờ soạn một cái lên cặp mông nhỏ nhắn nảy nở của Lục Tiểu Nham.
Lục Tiểu Nham thét lên, làm cho năm tên lưu manh đó tùy ý cất tiếng cười to.
Nhưng mà trong một giây tiếp theo liền có một tiếng bốp chói tai vang lên ở trên mặt của tên tóc vàng.
Một cái tát này đã dẫn đến phiền phức cho Vũ Bích Phượng, hoàn toàn làm cho tên tóc vàng kia nổi giận.
"Mẹ nó chứ cái con đê tiện, mày dám ra tay đánh ông đây, anh em lột sạch hai con nhỏ lẳng lơ này cho tao."
Dựa theo sự phân phó của tên tóc vàng, bốn tên lưu manh còn lại hò hét ầm ĩ ra tay, tiếng cười xen lẫn với ngôn ngữ ô uế, dọa cho gương mặt của hai người Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham mặt cắt không còn một giọt máu.
Tôi nhặt lấy một viên đá có kích thước vừa phải ở bên cạnh bậc thang, nắm ở trong tay, sau đó liền đi về phía tên tóc vàng.
Lúc này, tên tóc vàng vẫn còn đang thật sự rất phấn khích, rất vui sướng, tay chống nạnh, mang theo hành vi chỉ điểm.
"Các anh em, tụi bây..."
Thuận theo bàn tay của tôi mà tảng đá nâng lên rồi rơi xuống, bộp một tiếng đập lên trên trán của tên tóc vàng, sau đó hắn ta liền che kín đầu, ngồi xổm xuống trên mặt đất.
Mấy tên côn đồ kia nhìn thấy đồng bọn của mình bị đánh, vội vàng vọt về phía tôi, càng nổi điên tức giận mắng.
Có một tên lưu manh đã xông đến gần, đưa tay đánh về phía tôi, nắm đấm kia mang theo lực gió gào thét, sức lực rất lớn.
Tôi cũng không lấy cứng chọi cứng với hắn ta, hơi lách mình qua, lúc nắm đấm kia thoáng trượt qua, tôi liền cầm tảng đá ở trong tay nện mạnh lên mặt của hắn ta.
Lại một tiếng vang trầm, sau đó tên côn đồ kia liền bưng kín mũi của mình, ô ô kêu thảm.
"Cẩn thận đó."
Sau lưng truyền đến âm thanh lo lắng của Lục Tiểu Nham, tôi không kịp phản ứng, ót của tôi liền chịu một tảng đá, khiến cả người của tôi lão đảo, có chút ngơ ngác, đầu ong ong.
Một giây sau, có một tên lưu manh vọt đến trước mặt của tôi, giơ chân lên muốn đạp tôi, thuận lợi để cho tôi cầm tảng đá nện lên trên đùi của hắn ta, làm cho hắn ta đau đớn ôm bắp chân kêu to.
Sau ót lại bị tảng đá đập vào lần nữa, tôi không có phản ứng người ở sau lưng, trực tiếp dùng tảng đá ở trong tay mà đập mạnh vào người đang ôm bắp chân ở trước mặt, đập cho răng của hắn ta bị rơi mất mấy cái.
Lại quay đầu nhìn, cuối cùng tên lưu manh cầm tảng đá ở trong tay đã có chút sợ hãi, chậm rãi lùi về phía sau.
Kết quả là bước chân bị hụt, lăn lông lốc xuống mười mấy bậc thang, thẳng cho đến khi va vào nhánh cây mọc ra phía ngoài bậc thang, lúc này mới dừng lăn lại. Mà lúc này đầu của hắn ta chảy đầy máu, cả khuôn mặt đều bị máu tươi nhuộm kín.
Tôi nắm thật chặt tảng đá ở trong tay, sau đó đi về phía tên lưu manh đã đưa tay ra sờ vào mông của Lục Tiểu Nham.