Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 23: Chương 23: Tay của em thật đẹp




Tôi mặc kệ Vũ Bích Phượng, trực tiếp cất bước rời đi, trở về khu nhà cao cấp của cô ta khởi động xe rời đi.

Ở góc cua, tôi phát hiện hình bóng của Vũ Bích Phượng, cô ta đang nhìn tôi, nhưng tôi không quan tâm đến cô ta, trực tiếp lái xe đi lướt qua bên người cô ta, nhìn cũng không nhìn một cái.

Tôi muốn cô ta hiểu được một vấn đề, ông đây là vịt không sai, nhưng con vịt như ông đây cũng không phải là vịt nướng Bắc Kinh, không phải cô muốn ăn thì có thể ăn được!!!

Sau khi về đến nhà, nói chuyện phiếm với Diêu Mộc Thanh một lát, sau đó tôi nằm ngã lên giường.

Lúc tôi đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, Diêu Mộc Thanh lại âm thầm vào trong phòng tôi.

Cô muốn làm gì?

Tôi gối lên hai tay nhìn Diêu Mộc Thanh.

Mà Diêu Mộc Thanh lúc này, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như là một cô gái nhỏ hoài xuân, tràn ngập cám dỗ khác giới.

Tôi, tôi còn muốn muốn...

Diêu Diêu xấu hổ nói xong, tôi ý bảo cô ta lên giường, sau đó dùng chân thăm dò bên trong quần áo cô ta, nhẹ nhàng vân vê bộ ngực no đủ của cô ta.

Sao thế, độ nóng khi xem phim vẫn còn chưa phát ra hết sao?

Diêu Mộc Thanh vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng giải thích: Không phải, là quá, quá thoải mái, em chưa từng cảm nhận loại cảm giác muốn chết muốn điên này, em rất thích, cho nên, cho nên...Em có thể giúp anh, em cũng có thể dùng miệng, dùng đầu lưỡi.

Sự biểu hiện của Diêu Mộc Thanh, làm cho tôi rất có cảm giác thành tựu, vài ngày trước cô ta có khiêu khích tôi phải vào phòng ngủ để trốn cô ta, mà bây giờ, cô ta đã chủ động vào phòng ngủ để tôi chọc ghẹo rồi, đây là cảm giác thành tựu, thỏa mãn.

Lại nói rất nhiều lời xấu hổ, chọc cho mặt Diêu Mộc Thanh đỏ bừng lên, sau đó tôi chậm rãi xoa xoa cơ thể mềm mại của cô ta, chậm rãi đặt cô ta lên giường, đưa tay thăm dò vào trong váy ngủ của cô ta.

Trong phòng, thanh âm yêu kiều nổi lên, giống như là sóng biển không ngừng, lớp sóng này đè lên lớp sóng kia, mãi không ngừng...

Ba ngày sau đó, tôi không đến trường học lái xe nữa, cả ngày lái xe qua lại trong thành phố, chỗ nào đông người thì đi vào, chỗ nào chật chội thì chen vào, giờ cao điểm tan làm, lại càng có thể nhìn thấy bóng dáng của tôi.

Không có gì khác, tôi chỉ muốn nhanh chóng thành thạo kỹ thuật điều khiển, bởi vì những thứ tôi muốn học còn rất nhiều, không thể tốn thời gian một tháng chậm rãi để lấy một cái bằng lái.

Trong ba ngày này, Vũ Bích Phượng cũng có gọi điện thoại cho tôi, tôi không từ chối, nhưng cũng không nhận. Cho nên Trương Ngọc Dung cũng gọi điện cho tôi, hỏi tôi vì sao không nhận điện thoại của Vũ Bích Phượng, cô ấy thậm chí còn muốn sắp xếp cho tôi và Vũ Bích Phượng gặp mặt trong phòng Đế Vương A66 trong Địa Liệt Hành Tinh, nhưng tôi từ chối, lý do từ chối là tôi muốn ngâm cô ta.

Trương Ngọc Dung chỉ hỏi tôi một câu: Bây giờ ngâm hình như có hơi sớm, cậu có chắc chắn?

Tôi khẳng định, sau đó Trương Ngọc Dung cũng đồng ý, ngay cả cô ấy cũng không nhận điện thoại của Vũ Bích Phượng.

Điều này làm tôi rất cảm kích cô ấy, bởi vì cái giá của sự tin tưởng này quá lớn, Vũ Bích Phượng là khách hàng lớn của cô ấy, hơn nữa còn có rất nhiều phu nhân có quan hệ trực tiếp với Vũ Bích Phượng.

Buổi sáng ngày thứ tư ngâm Vũ Bích Phượng, tôi vừa thức dậy rửa mặt xong, chuông điện thoại vang lên, Lục Tiểu Nham gọi đến, hỏi hôm nay tôi có đến trường học lái xe không.

Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đến xem thử, mặc dù bây giờ quay đầu nhập làn vân vân đã không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng khác với hình thức cuộc thi xe, huống chi chiếc jeep của mình là bán tự động, mà xe thi lại hoàn toàn thủ công, cần phải quen phối hợp giữa chân ga chân phanh.

Lục Tiểu Nham để tôi đến nhà cô ấy đón, tôi cân nhắc suy nghĩ cuối cùng vẫn đồng ý.

Quả nhiên, ở cửa nhà cô ấy, tôi gặp Vũ Bích Phượng đang đợi trong xe.

Nhưng mà tôi vẫn không quan tâm đến cô ta, trực tiếp kéo Lục Tiểu Nham lên rồi đi.

Chiếc Audi phẫn nộ gầm rú lao qua, đủ thể hiện tâm tình lúc này của Vũ Bích Phượng trong chiếc xe kia.

Anh cãi nhau với chị của em?

Tôi không trả lời Lục Tiểu Nham dè dặt dò hỏi, trực tiếp hỏi ngược lại: Chị của cô không nói cho cô biết tôi làm gì sao?

Lục Tiểu Nham lắc đầu: Chị tôi không nói, tôi cũng không có hỏi.

Tôi là thiếu gia. Thấy gương mặt Lục Tiểu Nham tràn đầy nghi ngờ, tôi lập tức giải thích trắng ra: Tôi là vịt bán thân thể cho phụ nữ hưởng lạc, bây giờ cô đã hiểu chưa?

Lục Tiểu Nham hoàn toàn mơ hồ rồi, hoàn toàn không biết nên nói tiếp sao cho tốt, hiển nhiên cô ấy nằm mơ cũng không ngờ tôi là người làm cái nghề đáng xấu hổ dọa người này, đương nhiên, tôi cũng không thừa nhận việc này có gì phải xấu hổ và mất mặt.

Vì vậy, tôi nói rõ cho cô ấy quá trình gặp gỡ và phát triển với chị cô ấy, không nói dối nửa câu.

Sau khi nói xong mọi thứ, Lục Tiểu Nham A một tiếng, không nói gì khác, tôi nhìn ra được, trong lòng cô ấy rất loạn.

Tôi rất cảm ơn chị của cô, nếu như không phải có sự trợ giúp của cô ấy, bây giờ có thể hai chân của ba tôi đã bị phế bỏ. Nhưng chuyện này không đại biểu là tự trọng của tôi có thể để cô ấy tùy ý giẫm lên sau đó chơi chán lại đá bay đi, thậm chí là đá vào đống rác.

Va vào chuyện này là bất đắc dĩ của tôi, chị của cô đã từng muốn giúp tôi chuộc thân ra, nhưng tôi cảm thấy không cần. Cô có thể cho là tôi trụy lạc, nhưng ít nhất tôi chính trực không gian tà, tôi có thể vỗ ngực mà nói, từ lúc tôi bước vào cho đến bây giờ, tôi chưa từng tiêu một đồng nào của chị cô, cũng không bán thân với cô ấy...

Trên đường đi, tôi nói rất nhiều, Lục Tiểu Nham chỉ ngồi trên ghế lái phụ lẳng lặng nghe, chỉ là thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, chứng minh cô ấy vẫn đang nghe.

Cho đến sau khi xe vào sân tập của trường, đến lúc tôi dừng xe chuẩn bị mở cửa bước xuống, Lục Tiểu Nham đột nhiên kéo tay tôi lại.

Tôi cũng không biết nên nói gì mới phải, tôi không ở vào vị trí của anh, cho nên căn bản không thể nào phán xét đúng sai. Nhưng mà, tôi biết anh là một người tốt, anh đã cứu tôi, nhưng không có thừa dịp mà ức hiếp tôi, lúc đó tôi cũng chỉ là một nữ sinh nhỏ bình thường, anh cũng không biết gia thế của tôi. Từ chỗ đó, tôi vô cùng tin tưởng anh là người tốt.

Tôi quay đầu nhìn đôi mắt to sáng ngời của Lục Tiểu Nham: Cho nên?

Cho nên chúng ta vẫn là bạn học tốt!

Đáp án này, không tệ, ít nhất là làm tôi thỏa mãn.

Cùng nhau luyện xe nửa ngày, giữa trưa chúng tôi cùng nhau ăn cơm, buổi chiều, Lục Tiểu Nham nhờ mẹ cô ấy tìm một chiếc Volkswagen cũ trong công ty, mặc dù có chút tả tơi, nhưng cũng may mọi thứ đều trôi chạy, không có vấn đề gì.

Vì vậy, tôi lái chiếc Volkswagen cũ tìm một nơi trống trải, luyện xe với cô ấy.

Không thể không nói, Lục Tiểu Nham học lái xe cũng rất thông mình, chỉ là có chút không tự tin mà thôi, lúc về số luôn cúi đầu liếc nhìn, sợ mình về sai số.

Hộp số cũng không chạy loạn, cô cứ nhìn cái gì vậy?

Sau khi nhìn cô ấy cúi đầu nhìn mấy chục lần, làm thế nào cũng không sửa được cái tật xấu này tôi có chút nhịn không được, trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô ấy trên hộp số, giúp cô ấy quen thuộc mấy vị trí.

Chỉ là, lúc tôi vô cùng chuyên chú dạy, mặt cô ấy lại đỏ ửng lên, lén lút nhìn tôi, cô ấy cho là tôi không thấy được.

Khi tôi ngẩng đầu lên thì cô ấy xấu hổ vội vàng cúi đầu.

Tôi nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô ấy, sau đó vỗ về, cố hết sức ổn định lại tâm trạng lo lắng của cô ấy, sau đó hôn khẽ lên mu bàn tay trắng nõn.

Lục Tiểu Nham, tay của em thật đẹp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.