Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 195: Chương 195: Tôi muốn mặc quần áo của cậu




Cuối cùng lại không xảy ra chuyện gì với Lục Nhan, dù sao hiện tại tôi vẫn có suy nghĩ khác.

Sau khi trêu chọc bà ta lửa dục đốt người tôi liền chuồn đi, khiến bà ta tức giận đến mức chỉ hận không thể xông vào bếp lấy đao chém tôi.

Ra khỏi nhà họ Vũ, tôi gọi điện thoại cho Jason, thằng cháu này lúc nghe điện thoại thì dáng vẻ lười biếng, hờ hững, thế nhưng vừa nghe nói tôi muốn mời cậu ta ăn cơm thì giọng nói kích động như thể muốn để cậu ta làm tổng thống Mỹ, giọng điệu không kịp chờ đợi kia khiến tôi lo cậu ta sẽ chui từ điện thoại ra ngoài.

Sau khi hẹn địa điểm xong, tôi đi thẳng tới, không lãng phí chút thời gian nào.

Nhưng khi tôi đến cổng nhà hàng thì đã thấy bóng dáng của Jason và Trần Linh.

Ăn cơm tích cực như thế, hơn nữa lại còn trong tình hình đón Trần Linh xong rồi đến trước cả tôi, hiệu suất làm việc này thật đúng là khiến tôi không lời nào để nói, chỉ có thể bội phục.

“Anh sẽ không chơi tôi giống như lần trước chứ?”

Jason tràn ngập lo lắng, tôi không trả lời, trực tiếp móc ra sáu triệu đồng đặt trên bàn.

Jason vội vàng chộp tiền vào tay, đếm đi đếm lại, cuối cùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn về phía tôi: “Vậy đêm nay chúng ta có sáu triệu đồng này?”

Tôi gật đầu.

Sau đó Jason vung tay lên, gọi nhân viên phục vụ lại gần: “Cho ba tô mì thịt bò, một phần khoai tây sợi xào, một phần thịt kho tàu... Được rồi, bỏ thịt kho tàu đi, đổi thành nộm dưa chuột, được rồi.”

Ngay cả nhân viên phục vụ cũng không vừa mắt, lườm anh ta một cái, sau đó quay đầu đi.

“Cô nhìn tôi làm gì, tôi đây là cần cù tiết kiệm!”

Phản bác nhân viên phục vụ một câu, Jason lập tức nhìn về phía tôi, ý cười đầy mặt: “Lòng tốt của anh em xin nhận, nhưng em không thể xa xỉ như vậy, đúng không?”

Nói xong anh ta không chút khách sáo nhét tiền vào ví của mình.

Trần Linh nháy mắt với tôi, ánh mắt tràn ngập sự coi thường.

Tôi hiểu đại khái ý cô ta: Anh thấy đấy, anh ấy chỉ là một thứ như vậy!

Sau khi ăn cơm xong, Jason thanh toán vô cùng hào phóng, sau đó gọi tôi về chỗ ở của anh ta, nói là có việc.

“Em yêu, em ngồi xe của anh ấy đi, anh tiện đường còn phải ra ngoài một chuyến, lập tức về ngay.”

Jason đưa Trần Linh lên xe tôi, sau đó một mình ung dung phi xe máy đi.

Nhìn bóng lưng Jason biến mất, tôi nói với Trần Linh: “Xem ra cậu ta cũng không phải si tình với cô đến thế, nếu không thì sao có thể yên tâm ném cô lên xe tôi.”

Trần Linh cười nhạo: “Anh đừng có ảo tưởng, anh ấy bảo tôi tới đong đưa anh, vừa rồi trên đường anh ấy đã dặn dò tôi, đêm nay muốn chơi một ván với anh, đánh bài thắng tiền của anh.”

“A, vậy đúng là tôi ảo tưởng rồi, thế thì thua cậu ta chút đi, dù sao cuối cùng cũng đều đến tay cô.”

Trần Linh có chút vui vẻ, đôi môi nhỏ nhắn thăm dò muốn hôn tôi, sau đó tôi trực tiếp kéo khóa quần ra.

Cô ta rất rõ ràng và không ngần ngại chút nào, trực tiếp đặt cái đầu nhỏ của mình lên.

Phải nói là đầu lưỡi cô ta cũng không tệ lắm, tương đối linh hoạt, mà cái miệng nhỏ nhắn cũng rất căng, cảm giác vẫn rất tuyệt.

Xe chạy trên đường liên tục, hai mươi phút sau tới dưới lầu nhà Jason.

Sau khi Trần Linh ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đã trở nên đỏ hồng, không biết là kìm nén do cúi đầu hay là kìm nén trong đũng quần.

Sau khi kéo khóa quần lại, tôi châm một điếu thuốc, Trần Linh thì vẻ mặt tràn đầy oán hận.

“Không có chút cảm giác thành công nào, cũng hơn hai mươi phút, không cho người ta một chút nào.”

“Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, tôi sợ cô sặc.”

Tôi xoa đầu Trần Linh và mở cửa bước ra khỏi xe, cố gắng hết sức kiềm chế mình, lúc này mới dần dần ổn định.

Không bao lâu sau, Trần Linh cũng từ trong xe bước xuống, sau đó cùng nhau lên lầu.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy âm thanh ào ào của mạt chược được bày ra trong phòng.

Sau khi bước vào cửa, Jason nhiệt tình chào hỏi, trong phòng còn có một người bạn của anh ta.

Cộng thêm tôi và Trần Linh, vừa đủ bốn người, sau đó cùng nhau chơi.

Đẩy ba cái và thua ba cái, sau đó tôi phát cáu vì thua, dưới sự cổ động của Trần Linh, tôi gọi điện thoại cho quản đốc và xin nghỉ việc tối nay...

Không có chút bất ngờ nào, cả đêm ngoại trừ thua vẫn là thua, thỉnh thoảng dính hai ba cái cũng là dính chó má, thắng năm sáu trăm, thua hơn sáu mươi triệu.

Cho đến lúc hơn mười hai giờ, tôi kiên quyết không đánh nữa, Jason còn động viên tôi chơi cả đêm.

Lúc đầu trong lòng còn hơi do dự một chút, nhưng anh ta đã đào hố lên thì tôi chỉ ước hai chân đều là chân ga, nên cũng không do dự gì nữa.

Jason đưa tôi xuống lầu, trên đường đi vẫn đang động viên, bảo tôi đêm mai gỡ lại vốn.

Sau khi đưa đến dưới lầu, tôi gọi Jason vào trong xe.

“Sơn Đản, chúng ta là anh em nên tôi sẽ nói thẳng một điều.”

Jason gật đầu: “Sao vậy, có chuyện gì cứ việc nói.”

Tôi móc ra một cái thẻ ngân hàng, sau đó đưa ra trước mặt cậu ta, sau đó cầm điện thoại, trực tiếp chuyển khoản.

Ngay sau đó điện thoại nhận được tin nhắn, cho thấy số dư còn lại đổi thành ba mươi triệu đồng.

Đưa giao diện tin nhắn trên điện thoại di động tới trước mặt Jason: “Người ta nói anh em như tay chân, đàn bà như quần áo, tôi cảm thấy bộ quần áo của cậu cũng không tệ, cho tôi mượn mặc một đêm nhé?”

Jason sững sờ, lập tức cười nói: “Được.”

Tôi lấy thuốc lá ra, tự mình châm một điều và đưa cho cậu ta một điếu: “Tôi nói thật.”

“Bộ quần áo kia của tôi ba trăm triệu trở lên.”

“Có giá là được.”

Tôi chạm vào điện thoại và chuyển tiếp hai trăm bảy mươi triệu nữa.

Rất nhanh đã có tin nhắn thông báo đến, sau khi ấn mở và đưa đến trước mặt Jason, thấy rõ số dư tài khoản là ba trăm triệu đồng.

Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt Jason, trên mặt cậu ta dần dần hiện lên nụ cười lạnh lùng.

“Được hay không, nói thẳng thắn đi, tối nay cậu cũng đừng đi lên!”

“Anh nói xem?”

Jason không trả lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kia như là rắn độc.

Thế là tôi lái xe đưa cậu ta đến thẳng một cây ATM ở gần đó.

Đi vào bên trong, tôi vừa đút thẻ vào vừa nói mật khẩu cho cậu ta biết.

Sau khi kiểm tra số dư tài khoản, dòng chữ “300.000.000 đồng” hiện ra trên màn hình.

“Thẻ ở đây, tiền cũng ở đây, cậu ở lại đây đi, đêm nay tôi trở về làm Trần Linh.”

Jason liếc tôi một cái: “Chẳng qua tôi không có dao trong tay, nếu có dao tôi sẽ đâm chết anh ngay bây giờ.”

Tôi rút thẻ ngân hàng ra, sau đó lấy điện thoại ra tiếp tục chuyển khoản, rồi lập tức đút thẻ vào cây ATM lần nữa.

Lần này, trên màn hình hiện lên số dư còn lại là “1.500.000.000 đồng”.

Tôi vỗ vỗ vào vai Jason: “Được hay là chưa?”

Jason im lặng, rút thẻ ngân hàng ra, sau đó lên xe.

Tôi nhíu mày, xem ra tình cảm của cậu ta với Trần Linh hoàn toàn không kiên định như Trần Linh đã nói.

Sau khi lên xe, trong khi tôi đang nghĩ đến việc rút thẻ đưa cho cậu ta một tỉ năm trăm triệu đồng thì Jason đặt tay lên cổ tôi.

Trong chớp mắt ấy, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, có một miếng sắt sắc bén lạnh buốt kề trên động mạch của tôi, cậu ta chỉ cần khẽ động thì tính mạng tôi sẽ nằm trong tay cậu ta. “Tôi cảnh cáo anh, đừng nói là một tỷ năm trăm triệu đồng, ngay cả mười lăm tỉ hay một trăm năm mươi tỉ thì anh cũng đừng hòng có ý định gì với Trần Linh. Nếu anh còn dám nhắc tới một lần nữa thì tôi sẽ rút cạn máu anh!”

Trương Sơn Đản không phải giả vờ, giờ phút này sự dữ tợn trong mắt cậu ta không có chút nào là giả mạo cả.

Tôi châm một điếu thuốc, lập tức cười nói: “Được rồi, tốt lắm, lúc đầu tôi còn suy nghĩ không biết có phải là tối nay cậu liên thủ bày mưu lừa tôi hay không, muốn lừa cậu một chút, không ngờ trái lại cậu lại là người có tình có nghĩa. Người anh em như cậu tôi xác định rồi, yên tâm, có loại phụ nữ nào mà tôi không tìm được chứ, tuyệt đối sẽ không nhớ thương Trần Linh nhà cậu...”

Tôi nói rất nhiều, tôi nói một cách rất khí phách, ngay sau đó lại rủ Jason cùng nhau đi chơi gái – gái điếm, tôi bỏ tiền.

Jason không từ chối, sau đó tôi đưa cậu ta đến một nơi sang trọng nhất dưới tay Trương Ngọc Dung, tìm giúp Jason một cô gái hàng đầu.

Ngồi trong phòng khách, nhìn màn đêm tĩnh lặng ngoài cửa, những đồng tiền xu hối hả xoay tròn lật qua lật lại trên đầu ngón tay tôi, giống như suy nghĩ của tôi lúc này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.