Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 261: Chương 261: Triệu tĩnh có chút mờ mịt




Ngày hôm sau tôi tỉnh lại thì bên cạnh không có ai, cũng không biết Triệu Tĩnh hay là tôi làm, dù sao tôi ôm cái gối trong lòng.

Tôi xuống giường mặc quần áo rửa mặt, đúng lúc Triệu Tĩnh làm xong bữa sáng.

Chúng tôi vừa nói vừa cười ăn xong bữa sáng, cô ta chân thành làm nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch của mình, đưa tôi đi tham quan những nơi cổ xưa trong thị trấn này.

Nói là những nơi cổ xưa nhưng sau khi tôi đến nơi mới phát hiện đó là lăng Thanh Vĩnh nằm dưới chân núi Khải Vận.

Lăng Thanh Vĩnh này được xếp vào danh sách di tích văn hóa cần được bảo vệ hàng đầu quốc gia từ năm 1988, bên trong chôn cất tổ tiên sáu đời Mãnh Ca Thiếp Mộc Nhĩ, ông cố Phúc Mãn, ông nội Giác Xương An, ba và Bác của Nỗ Nhĩ Cáp Xích

Sau khi vào lăng, tôi và Triệu Tĩnh mỗi người mua vé vào cửa với giá một trăm năm mươi nghìn.

Triệu Tĩnh nhìn tôi, tôi biết cô ta cười cái gì, đó là cười khổ, tôi đoán nụ cười khổ này giống như năm đó Phổ Nghi giải phóng vào Cố Cung, kết quả lại phải mua vé vào cửa.

“Tổ tiên của chúng tôi và tổ tiên của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đều là Mãnh Ca Thiếp Mộc Nhĩ, nhưng Mãnh Ca Thiếp Mộc Nhĩ sinh hai đứa con trai, một người là Sách Trường A, một người là Giác Xương An, người trước là tổ tiên của chúng tôi, mà người sau là tổ tiên của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Cho nên nói chúng tôi là hoàng tộc vừa đúng lại không đúng.”

Có lẽ quan hệ của mấy nhân vật lịch sử nhân vật này thì chỉ có người nhà họ Triệu mới có thể biết rõ ràng. Nếu không phải hôm nay Triệu Tĩnh nói ra thì tôi còn vẫn luôn cho rằng thôn họ Triệu của bọn họ có họ hàng gần với mấy người Khang Hi, Càn Long.

Hiện tại xem ra cũng nằm trong nhánh nhỏ mà thôi, từ Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng đã có tận 5 đời rồi.

“Khó trách lúc đầu thành lập Trung Hoa Dân Quốc thì mấy người không bị nhắm vào.”

“Đúng vậy, chúng tôi không có quan hệ gì tới hoàng tộc chính thống, chỉ là dòng họ mà thôi. Nếu đổi thành họ Chu, họ Lý, họ Lưu thì không có ai quan tâm chuyện này cả.”

Tôi biết cô ta là hậu duệ của mấy nhà Minh, nhà Đường và nhà Hán. Nhưng cô ta nói cũng đúng, nếu đổi thành mấy dòng họ lớn kia thì chẳng có ai quan tâm nữa.

Dưới sự giới thiệu của Triệu Tĩnh, tôi tham quan lăng mộ của bọn họ, trong đó cô ta còn kể chuyện xưa cho tôi nghe.

“Năm đó ông nội của Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Giác Xương An mang theo tro cốt của tổ tiên đi xuống núi Trường Bạch, đi đến Vĩnh Lăng này thì thấy sắc trời đã khuya, vì thế chuẩn bị ở trọ nghỉ chân. Nhưng khi đó tất cả mọi người rất mê tín, cho dù ở hiện tại cũng sợ là không có ai muốn cho khách hàng mang theo tro cốt vào ở trọ, vì thế ông ấy không biết làm thế nào.”

“Sau đó ông ấy đột nhiên phát hiện dưới chân núi có một gốc cây du to, hơn nữa cành cây cách mặt đất một mét, vì thế ông ấy vui vẻ treo tro cốt của tổ tiên trên cành cây, sau đó mình vào nhà trọ.”

“Tối hôm đó thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, mưa to suốt cả đêm. Sáng hôm sau trời lại nắng lên, Giác Xương An đang chuẩn bị lên đường, đi tới trước cây du thì phát hiện tro cốt của tổ tiên treo trên cành cây không lấy xuống được, ông ấy rất sốt ruột nên dùng sức bẻ cành cây, kết quả dọc theo cành cây gãy có máu tươi chảy ra.”

“Giác Xương An rất sợ hãi nên đi tìm thầy phong thủy ở đó. Thầy phong thủy đi tới xem, lúc ấy cũng bị dọa sợ, nói cho ông ấy biết đây là nơi có phong thuỷ tốt, phía sau núi là một đầu long mạch, đối diện có một ngọn núi tên là Yên Song, còn có một con sông Tô Tử bao quanh, ông ấy đã vô tình để tro cốt của tổ tiên đè vào chính giữa long mạch!”

“Sau đó thầy phong thủy thăm dò xung quanh, phát hiện con rồng này đi theo hướng từ Tây sang Đông, đầu rồng ở hướng Tây, đuôi rồng ở hướng Đông, uốn lượn nhấp nhô, còn có mười hai đỉnh núi với kích thước khác nhau giống như xương sống con rồng. Vì thế thầy phong thủy nói lời tiên đoán với Giác Xương An, đời sau sẽ có mười hai thế hệ trong gia đình Giác Xương An thống trị thiên hạ!”

“Người đời sau bấm tay tính toán, từ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đăng cơ đến hoàng đế cuối cùng là Phổ Nghi, trùng hợp là có mười hai hoàng đế, bởi vì đỉnh núi lớn nhỏ không giống nhau nên thời gian trị vị của hoàng đế cũng dài ngắn khác nhau...”

Thời gian trôi qua, núi sông thay đổi, mười hai đỉnh núi lúc trước đã sớm biến mất, giống như triều đại nhà Thanh lúc trước biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.

“Tôi đi bái lạy tổ tiên một chút, anh đi dạo trước đi, sau đó tôi sẽ tìm anh.”

Triệu Tĩnh rời đi, tôi đi quanh trong lăng, kiến trúc cổ xưa lại xa hoa lộng lẫy, so với những gì nhìn thấy trong phim truyền hình thì còn đẹp hơn nhiều, tuy rằng kiến trúc này được giữ gìn nhiều năm và tu sửa, nhưng ít ra vẫn tràn đầy hương vị cổ xưa, những phim trường hiện tại không thể so sánh được.

Tôi đi dạo, đi rất xa thì thấy một bóng người quen thuộc.

Tôi cũng không dám tin tưởng mình sẽ gặp được ông ta ở đây, cho nên cẩn thận nhìn bóng dáng của ông ta. Đến khi ông ta quay đầu lại thì tôi mới xác định thật sự là Lưu Thông!

Tôi nhìn Lưu Thông, Lưu Thông cũng thấy tôi, ông ta trợn mắt, sau đó đi đến trước mặt tôi.

“Sao cậu lại tới đây?!”

“Tôi tán gái đuổi theo đến đây, ông thì sao, sao ông lại ở đây, đây di tích văn hóa cần được bảo vệ hàng đầu quốc gia, không lẽ ông ngứa nghề sao?!”

Lưu Thông quan sát xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình, lúc này ông ta mới đưa cho tôi điếu thuốc, từng người châm lửa.

“Tôi không phải không có tiền, bên Tây Tạng đã làm đến no, cũng đủ cho nửa đời sau của tôi và Hoàng Hương, tôi còn phải tiếp tục sai lầm này. Không phải bị bọn họ ép buộc sao!”

Tôi rất tò mò: “Sao lại như thế, không muốn làm hay là ép buộc làm?”

“Người ta đến đây, có gì đó ở trên núi, nhưng bọn họ không tìm thấy, không biết đường đi nên nói tôi đi tìm. Tôi đương nhiên không làm, nhưng bọn khốn đó lấy ảnh của Hoàng Hương ra, trên đó còn cắm con dao, cậu nói xem, tôi có thể không làm sao?”

Khó trách, khó trách thời gian trước Lưu Thông tự nhiên gọi điện thoại cho tôi nói tôi chăm sóc Hoàng Hương giúp ông ta.

Đúng lúc này, một người vừa gầy vừa lùn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nham hiểm đi tới.

“Anh đang làm gì đó!”

“Tôi du khách, tôi đang làm gì à, tôi mượn bật lửa châm điếu thuốc cũng không được sao? Anh là ai mà quan tâm nhiều như thế, anh là chính phủ sao?”

Tên lùn không nói gì nữa, sau đó nắm lấy cổ Lưu Thông cưỡng ép ông ta rời đi.

Tôi đứng sau lưng bọn họ nên thấy trong quần áo của tên lùn căng phồng đè vào bên hông Lưu Thông.

Xem ra ông ta nói không sai, thật sự bị người khác ép buộc đến đây.

“Này, sao anh lại đến đây hút thuốc, mau dập đi, người ta nhìn thấy sẽ phạt anh đấy!”

Không biết Triệu Tĩnh quay lại lúc nào, ném điếu thuốc của tôi xuống, sau đó dùng chân dập tắt, cô ta nhìn xung quanh, vội vàng kéo tôi rời đi.

Xung quanh khu di tích có chỗ ăn cơm, buổi chiều chúng tôi chuẩn bị đi dạo xung quanh thì điện thoại của tôi đột nhiên vang lên tiếng chuông tin nhắn "ting ting".

Vốn dĩ tôi không định xem, dù sao tôi đang lái xe, hơn nữa đầu năm nay cũng không ai gửi tin nhắn cho mình.

May là Triệu Tĩnh có lòng tốt giúp tôi cầm điện thoại của tôi lên xem: “Là một người tên là Lưu Thông gửi cho anh.”

“Mở ra xem.”

“Buổi tối giúp tôi báo cảnh sát.”

Mẹ nó, đám nhóc này nghiên cứu địa hình đúng là chuẩn, núi lớn như thế mà mới mấy ngày đã xác định được chỗ cần tìm, đúng là cao thủ dân gian, so với mấy chuyên gia khảo cổ gì đó thì còn giỏi hơn nhiều, muốn xe có xe muốn tiền có tiền, kết quả cuối cùng khảo cổ là —— sau khi chúng tôi trải qua quá trình khảo sát thì không có cổ mộ.

Nói phí lời, tôi dám bảo đảm không có cổ mộ, không cần phải điều tra!

Lúc tôi đang suy nghĩ thì Triệu Tĩnh hỏi tôi: “Có ý gì?”

Tôi suy nghĩ, sau đó trả lời cô ta nói: “Có người muốn đào phần mộ tổ tiên nhà cô lên.”

“A?!”

Triệu Tĩnh có chút mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.