CHƯƠNG 19
“Cơ thể của tôi hôm nay cho cậu mượn, ví tiền cũng cho cậu mượn, cậu muốn đi chứng minh thế nào thì đi chứng minh đi, nhớ đừng uống rượu, tôi bị dị ứng với chất có cồn, cũng đừng tìm người phụ nữ nào dùng quá nhiều nước hoa, mũi tôi không chịu được những mùi quá nồng.”
Ngay giây trước khi bị tiến vào, Tả La bình tĩnh nói, (Ôi cái từ bị tiến vào…)
Mạc danh kì diệu, nhìn linh hồn suy yếu kinh ngạc nhìn mình, Tả La như không có việc gì nói ra một đoạn như thế.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Tả La không nhận ra mình đã mềm lòng.
Y vậy mà lại cảm thấy cái tên cao ngạo này có điểm đáng thương?!
Tả La thản nhiên cong khoé môi, cười châm chọc.
Biểu tình trên mặt Tả La lập tức bị một biểu tình còn quỷ dị hơn thay thế, lúc tiến vào thân thể Tả La, Mộ Dung kinh hãi nhận ra hai má mình bị nhiệt độ hun nóng, gã khẽ vỗ mặt, nhìn phố đêm xa hoa sầm uất, Mộ Dung không chút do dự quay người.
Tả La mơ mơ màng màng cảm giác mình hình như đang bị người ta đưa đi, vốn định hôm nay làm người tốt cho gã tuỳ tiện mượn cơ thể, còn chuẩn bị sẵn tinh thần ngày mai có thể sẽ thất thân, nhưng mà…Y kinh ngạc nhìn nam tử vẫy tay bắt taxi, địa chỉ mồm gã phun ra là —
Nhà y?!
Kinh ngạc nhìn nam tử ngồi trên xe, dùng ví tiền của y thanh toán tiền xe, dùng chân của y đi vào thang máy, rồi dùng chìa khoá của y mở cửa nhà y.
Cậu làm gì thế? Tả La sửng sốt.
Mộ Dung như thể nghe được nghi vấn của Tả La, cười vô lại.
“Tắm rồi ngủ.”
Từ ngày đó, Tả La cảm thấy Mộ Dung đã thay đổi.
Nhìn Mộ Dung bên cạnh chịu khó dọn cặp ***g cơm ra, Tả La yên lặng tiếp nhận bát cơm.
Buổi trưa Tả La không vào nhà ăn ăn cơm, mà ăn hợp cơm ba tầng hoành tá tràng Mộ Dung chuẩn bị.
“A, bác sĩ Tả! Tôi nói sao lại không thấy anh đến nhà ăn ăn cơm!!!! Hộp cơm phong phú thật đó!!!” Đang định ăn cơm, đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào ngăn cản quá trình vung đũa của Tả La, đối phương vừa vào đã khoa trương ôm mặt cảm thán.
Là y tá khoa mình, Tả La cười khổ cảm thấy may mắn vì mình đã nhận bát cơm từ nãy.
“Trông ngon quá ta Là mua ở ngoài sao?”
“Không, là mang từ nhà.”
“Ủ uây Từ nhà?! Giời ơi! Bác sĩ Tả cuối cùng cũng có bạn gái rồi ư?” Y tá tò mò hỏi.
“Không phải! Đó là tôi, tôi…” Tả La do dự, chuyện mình sống độc thân tất cả mọi người đều biết, phải nói thế nào đây…
“Trời ơi! Không ngờ là bác sĩ Tả tự mình chuẩn bị? Không được, tôi phải nếm thử một chút!!!!” Y tá đoạt lấy đôi đũa của Tả La, nhanh như chớp tấn công thẳng về phía con tôm chiên lớn nhất trong hộp!
“Ăn ngon quá xá luôn Ôi làng nước ơi ” Y tá cười tít cả mắt, “Hoá ra bác sĩ Tả lại nấu ăn ngon như thế, ha hả Cô gái nào mai sau được gả cho bác sĩ Tả thì quả là hạnh phúc.”
Y tá miệng rung rung thổi hơi nóng, không chỉ vì nhiệt độ mùa hè cao mà còn vì độ nóng của tôm chiên, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng lên.
“…” Tả La im lặng đưa một ly nước qua.
Y tá vui sướng nhận ly nước, chớp chớp mắt nở nụ cười. Bỗng nhiên như là nghe được cái gì, cô gái vội vàng buông ly xuống.
“A!!! Các cô ấy về rồi! Nếu nhìn thấy đồ ăn ngon thế này nhất định các cô ấy sẽ chạy tới xin ăn ké! Anh yên tâm! Tôi sẽ ngăn bọn họ giúp anh!” Nói xong cô gái cười ngây ngô một cái, rồi hệt như đầu tàu phi đi.
Hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cô gái, Tả La mặt không đổi sắc nhìn cô gái chạy đi. Còn…cài cửa?
Mộ Dung thì biết thừa.
Hừ! Cô kia vừa nhìn đã biết thầm mến Mặt người chết! Tự cho là được ăn đồ ăn của người mình thích nấu, sợ người khác cướp được cơ hội này, đây hẳn là, ngăn trở tình địch đi.
Mặt người chết tuy biểu tình hệt như nhiệt độ tủ lạnh, nhưng y tá thích y quả thực không ít, chuyện mà Tả La không biết tí nào này Mộ Dung chỉ cần một ngày đã nhận ra.
Tưởng tượng đến chuyện này trong lòng gã liền phiền muộn, Mộ Dung rầu rĩ nhìn Tả La dường như không có việc gì cầm đôi đũa đặt trên cặp ***g cơm, chính là đôi đũa y tá kia vừa dùng…
“A!!!” Mộ Dung bước lớn một cái, hất rơi…Đôi đũa?!
“Ố? Ngại qua, tôi muốn lấy hộ anh, ai ngờ…” Mộ Dung mặt không đổi sắc lấy đôi đũa dự bị trong cặp ***g ra, lúc lấy đũa chẳng may nhìn thấy chỗ trống trong cặp ***g chính là vị trí của con tôm lớn nhất gã chiên, sắc mặt Mộ Dung lại càng xấu đi.
“Cái cô kia đúng thật là…” Căm giận vô cùng, đôi đũa bẩn trong tay Mộ Dung vừa mới cầm lên lập tức —
Gẫy đôi!!!!
Tả La nhìn nam tử mảnh khảnh dễ dàng bẻ gẫy đũa gỗ trong tay, mặt không đổi sắc nhét tôm vào miệng.
Ừm, hương vị quả thực không tồi.
Mộ Dung cảm giác được ánh mắt nhàn nhạt của Tả La đang nhìn mình, gã không dám ngẩng đầu, người cứng đờ lại luôn.
Bất quá tầm mắt đối phương lập tức rời khỏi người gã, lúc này Mộ Dung mới đỏ mặt ném đũa gỗ vào thùng rác.
Rốt cuộc là thế nào? Mộ Dung ngày càng không hiểu rõ bản thân, vừa nhìn thấy đôi đũa của Tả La bị cô gái kia dùng liền tức giận, là đũa của Tả La…Trên đó có nước miếng của Tả La… Lúc nhìn cô gái kia dùng đũa nhét vào trong miệng đỏ hồng của mình, Mộ Dung còn có xúc động muốn hất tung cặp ***g cơm.
Song hình như đây không phải là lý do mình nên tức giận, Tả La bị người ta tự tiện dùng đồ dùng cá nhân còn chưa nói gì, thế mà mình lại…
Không đúng! Nhất định là bởi cô kia ăn con tôm chiên lớn nhất nên mình mới giận.
Mình tân tân khổ khổ dậy sớm chiên tôm, cố ý chọn con lớn nhất đặt lên trên cùng, đó cũng là con tôm gã chiên đẹp nhất, bày như thế là mong Tả la ăn nó, kết quả….
Này cũng không đúng. Đâu phải tôm mình muốn ăn bị cướp mất đâu, Tả La bị cướp thức ăn còn không để ý nữa là…
Mộ Dung nghĩ muốn nổ đầu cũng không biết vì sao mình lại tức giận!
“Hôm nay tôm ngon lắm, con nhỏ chiên sẽ giòn hơn.” Thanh âm thản nhiên của Tả La từ sau truyền đến.
“Hả? Vậy sao Hoá ra con nhỏ sẽ ăn ngon hơn Cũng đúng ha ” Mộ Dung không thể ăn đồ mình tự nấu, chỉ có thể phỏng đoán đột nhiên hiểu ra, cao hứng vỗ bốp một cái, hừ! Cái cô đáng chết kia!!! Con cô ăn chính là con khó ăn nhất đó!
Mộ Dung trong lòng nhẹ nhàng thở ra : Phù May mà Tả La không ăn con tôm bự chảng kia.
Mộ Dung không phát hiện ra hành động hiện tại của mình hệt như cô vợ mới cưới lo lắng bị chồng ghét bỏ tay nghề nấu ăn, chỉ vì một chuyện nhỏ tẹo mà vui vẻ phiền não.
Tả La hữu ý vô tâm nói xong một câu liền ngậm miệng không nói nữa.
Tên này tay nghề thực sự rất tốt. Yên lặng ăn sạch bát cơm, Tả La đứng dậy định xới thêm bát nữa, bát trong tay đã bị cướp mất.
“Anh đọc báo đi Để tôi đi xới là được rồi ” Mộ Dung cầm cái bát không, đắc ý dào dạt nào.
“Lát nữa anh đi xem tôi nhé?” Lúc Mộ Dung bưng cơm tới cười nói, trên mặt là màu đỏ khả nghi.
Tả La hơi nhíu mày.