CHƯƠNG 22
Trên môi có cảm giác lành lạnh…Khi Tả La nhíu mày mở mắt, y nhìn thấy một khuôn mặt đang nhắm mắt dán sát vào mặt mình.
Uỳnh!!!!
Không chút do dự đá bay đối phương, Tả La nhíu mày ngồi dậy.
“Cậu làm gì thế hả?” Tả La tức giận nói.
“Anh ấy giúp chú hô hấp nhân tạo, chú bị ngộp nước.” Nhìn Mộ Dung vẻ mặt ngu si ngây ngốc sờ miệng mình, Tư Tư vội vàng trả lời thay.
“Hô hấp nhân tạo làm gì? Chú không phải vì ngộp nước.” Đang định giải thích mình ngã xuống nước vì bị Tiểu bất điểm doạ, nhưng lại cảm thấy một tên đàn ông lớn đùng cư nhiên lại sợ rắn có điểm mất mặt, khuôn mặt tái nhợt của Tả La hồng lên, y nhìn thoáng qua Mộ Dung vẫn còn ngơ ngác, thở dài : người này càng ngày càng kì.
Đến khi nhìn thấy nam nhân quần áo ướt sũng, Mộ Dung mới tỉnh lại.
“Cái kia…Anh thay quần áo trước đi đã!”
“Chờ lát nữa, giờ phải đi nhóm lửa.” Tả La lại làm theo ý mình cặm cụi đi chuẩn bị.
Nam nhân đưa lưng về phía gã, chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng vì thấm nước mà trở nên trong suốt, mỏng tang dính vào người, hơi hơi hiển lộ xương cột sống cong cong, sau đó, là phía dưới…
Sờ sờ mũi, Mộ Dung tự cảm thấy bản thân có gì không ổn, vội vàng chạy vào trong xe, không tìm được quần áo đành phải vác cái chăn ra.
“Cởi quần áo ra!”
“Đợi lát nữa!” Tả La chính là cẩn thận nhóm lửa.
“Này! Thân thể anh mới vừa….”
Nam nhân lại cứ chú tâm làm việc mình đang làm.
“….” Rốt cuộc không chịu nổi sự thờ ơ của nam nhân, Mộ Dung từ đằng sau lao tới oán hận giật cúc áo của y.
“Bảo anh cởi anh phải cởi chứ!!!!!”
Thình lình bị ôm từ đằng sau Tả La nhất thời choáng váng, chỉ nhìn thấy một đôi tay từ phía sau vòng qua thô lỗ cởi cúc áo mình, cúc áo cởi ra chẳng được mấy cái, mà đa số đều bị giật mạnh tung cả ra.
Đến khi đôi tay kia tháo xong thắt lưng chuẩn bị mò xuống khoá quần, Tả La đột nhiên vùng vẫy giãy khỏi trói buộc, xách quần chạy tới chỗ xe.
Trước khi đi còn oán hận lườm Mộ Dung một cái.
Hai má đỏ bừng, ánh mắt u oán….
Mộ Dung cảm thấy dường như mình có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Gã càng ngày càng cảm thấy khi Mặt người chết đỏ mặt….
Phong tình vạn chủng?
.
Mộ Dung ngốc nghếch sờ tay mình, hồi tưởng cảm giác ban nãy, vừa rồi, hình như là….
Mộ Dung bỗng nhiên ngây dại.
Nếu như vừa rồi gã không cảm giác sai, hình như là nơi đó của Mặt người chết —
Đứng lên…
Mộ Dung sắc mặt khả nghi chạy về xe.
Tư Tư thấy Mộ Dung chạy theo Tả La, mặt nhăn mày nhíu nói một câu, “Hai người này kì lạ ghê.”
Hai vị kia đều chạy, một mình mình bé tẹo kéo cá lên, cũng coi như thành tựu. Không thèm quan tâm tới họ nữa, Tư Tư cúi xuống nhìn cần câu vừa bị mình cột vào một góc.
Xe bị khoá từ bên trong, cơ mà cái này không thành vấn đề với Mộ Dung. Khẽ nhoài một cái, Mộ Dung lập tức xuyên vào trong xe, nam nhân ngồi ở ghế sau nhắm chặt hai mắt không nhận ra gã đã tiến vào, trán nam nhân hơi rịn mồ hôi, tay nam nhân biến mất ở chỗ quần hơi mở…
Mộ Dung nuốt nước miếng một cái.
Nam nhân ngốc này rõ ràng không thành thạo, nghĩ cả nửa ngày cũng chỉ làm mặt mình càng ngày càng ửng hồng lên, trong miệng khẽ thở dốc, hình ảnh nam nhân không biết làm thế nào để xử lý dục vọng của mình thoạt nhìn…
Thật đáng yêu
Thế là Mộ Dung trồm trộm thò tay lên.
Một chốc khi bàn tay lạnh như băng đặt lên mình, Tả La kinh ngạc mở lớn mắt.
Kẻ đang ngồi trên mình kia không phải con quỷ Mộ Dung thì còn là ai?
“Cậu….” Tả La thở hổn hển quát lớn, song lại yếu ớt vô cùng.
Môi mỏng khẽ liếm, Mộ Dung hưng phấn cầm tay nam nhân, chỉ dẫn y phải làm thế nào để an ủi thân thể của chính mình.
Vạt áo nam nhân mở rộng, bị gã kéo ra.
Tầm mắt Mộ Dung bị hai hạt đậu màu trà nhàn nhạt hấp dẫn, một bàn tay ra sức an ủi hạ thân nam nhân, tay kia nhịn không được sờ về phía ngực y.
Trên khuôn ngực nở nang rắn chắc của nam nhân nở rộ hai đoá hoa, nho nhỏ xinh xinh, giờ phút này lại trở thành đoá hoa yêu diễm mê hoặc gã nhất trần.
Ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng kẹp lấy hạt đậu, nam nhân ăn đau, bất mãn nhìn gã, vươn tay định hất tay gã ra, lại bị bàn tay phía dưới của gã làm cho hoàn toàn thất thủ!
Không còn cách trở, Mộ Dung hưng phấn bắt lấy thứ kia của nam nhân, nhân cơ hội cướp lấy quyền chủ động.
Đàn ông khi lâm vào dục vọng là lúc yếu ớt nhất.
Người dù bình thường có lạnh lùng đến mấy cũng khó mà chống cự trước khoái cảm, đôi mắt dài nhỏ vốn trong trẻo lãnh đạm giờ phủ mờ sương, hai đoá hoa trước ngực dưới bàn tay đùa bỡn của gã mà đứng lên, cùng khoé mắt ửng hồng lấp lánh, đều mang hương vị sắc tình khó tả.
Một khắc sắp cao trào kia, nam nhân trừng gã, hung hăng trừng gã, trong mắt chỉ có mình gã.
Nam nhân trong tay gã vội vàng bắn ra.
Sau cao trào toàn thân nam nhân phủ một màu hồng nhàn nhạt, nam nhân thở dốc liên hồi, hai đoá hoa đỏ rực trên khuôn ngực vì hô hấp mà phập phồng, đôi môi nam nhân vì cố kiềm chế mê say mà gắt gao cắn chặt giờ buông lỏng, đỏ bừng…
Mộ Dung bỗng nhiên có một cảm giác bức thiết muốn hôn môi.
Rất muốn hôn môi, muốn hôn môi nam nhân trước mắt này.
Thế là Mộ Dung liền làm theo suy nghĩ.
Cho dù không tiến vào khoang miệng ấm áp của nam nhân, Mộ Dung vẫn hôn như mê như say.
Đến khi…
“Đi chết đi!” Tả La dùng sức dán một lá bùa lên trán gã, sau đó thở hồng hộc đẩy nam tử đang dính trên người mình ra, lung tung quơ quần áo thành một đống, phủ thêm chăn nổi giận đùng đùng lao khỏi xe.
“Anh đâu rồi ạ?” Tư Tư thấy Tả La sắc mặt không ổn, cẩn thận hỏi.
“Chết rồi.” Đã hứa đưa Tư Tư ra ngoại ô chơi, phải để cô nhóc chơi vui vẻ, cho nên Tả La cũng không bỏ đi.
Cúi người, Tả La nhìn thùng cá bên cạnh.
“?!” Nhìn trong thùng chỉ có duy nhất một con, mắt Tả La trừng lớn như cái chuông đồng, “Rùa?!”
“Đúng đó Chú vừa câu được một con rùa ” Tư Tư cười tủm tỉm, biểu tình đến là vô tội.
Rùa…Nướng rùa á?
Tả La đen mặt loại bỏ ngay ý định ăn cơm dã ngoại trong đầu.