Ngự thư phòng, một bóng người nhẹ nhàng di chuyển.
Đế vương trẻ tuổi đang vùi đầu vào chính sự, chủ nhân khuôn mặt ngọc ngà anh tuấn lãnh đạm, có vẻ khó gần. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân khẽ khàng, y sửng sốt, ánh mắt trầm tĩnh bỗng nhiễm ý cười.
“Hoàng đế ca ca, đệ về rồi!”
Thôi công công đứng gác ở cạnh cửa lớn, thấy thiếu niên mảnh khảnh mặc cẩm y đi đến, khuôn mặt nhỏ tinh xảo có chút nét trẻ con tràn ngập tươi cười.
“Đệ còn biết quay về hả... Lại đây.” Cố Hành Chi buông quyển sổ, đứng dậy vòng qua ngự án, đế vương trẻ tuổi cao hơn thiếu niên nửa cái đầu, chú ý tới dấu hôn không được che đậy kỹ trên cổ thiếu niên cùng với tư thế đi đứng không thoải mái, nụ cười lập tức biến mất, từ kẽ răng chỉ còn sót lại một chữ.
Cố Trường An thấy sắc mặt ca ca nhà mình không vui đang nhìn chằm chằm cổ mình, cậu nhận ra được gì đó, khuôn mặt trắng nõn bất chợt đỏ ửng.
“Hoàng, hoàng...”
Cố Hành Chi nhìn thoáng qua Thôi công công, người phía sau biết điều lui xuống, chừa không gian lại cho huynh đệ hai người.
“Đệ và Phượng Thiên Y ở bên nhau, còn để hắn chạm vào?” Khuôn mặt Cố Hành Chi lạnh đi, đế vương trẻ tuổi đăng cơ đã lâu không giận tự nghiêm.
“Hoàng, hoàng huynh làm sao, làm sao biết là...” Cố Trường An khiếp sợ ngẩng đầu, lắp bắp hỏi, mắt to tràn ngập chột dạ cùng sợ hãi.
“Mấy cái ý nghĩ đó của Phượng Thiên Y đều viết lên mặt hắn luôn rồi, nếu trẫm không lầm, trừ hắn ra làm gì còn ai có thể bắt cóc đệ nữa chứ.” Cố Hành Chi hừ lạnh, tìm một cái đệm cho đệ đệ ngồi xuống trước, rót cho cậu một chén trà nóng, trên đời này được Cố Hành Chi hầu hạ như vậy có lẽ cũng chỉ có mỗi tiểu đệ bảo bối của y.
Cố Trường An ôm chén trà rũ đầu, giống như đứa trẻ làm sai bị người lớn bắt quả tang: “Hoàng huynh...”
Cố Hành Chi vẫn rất cưng chiều đệ đệ, thấy cậu rũ mắt buồn rầu lập tức mềm lòng, dịu dàng vuốt ve đầu đệ đệ: “Đệ thích hắn à?”
Cố Trường An đỏ mặt, khẽ gật đầu, trộm liếc mắt quan sát ca ca nhà mình, vô cùng cẩn thận hỏi: “Hoàng đế ca ca, huynh sẽ phản đối ạ?”
“Từ nhỏ đến lớn chỉ cần không phải việc quá đáng, thứ đệ thích có khi nào Hoàng đế ca ca không cho đệ chưa?” Cố Hành Chi cong môi.
“Đệ biết Hoàng đế ca ca tốt nhất!” Cố Trường An ôm cánh tay ca ca làm nũng, sau đó thả lỏng gợi ý: “Dù đệ thích nam nhân cũng không sao ạ?”
Cố Hành Chi vỗ vỗ đầu nhỏ của cậu: “Là nam hay nữ thì chỉ cần chăm sóc đệ tốt là được, chỉ là nam nhân yêu nhau không được người đời chấp nhận, vô cùng gian nan, Trường An có sợ không?”
Cố Trường An ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu.
“Hừ, đệ cũng không cần sợ, nếu Phượng Thiên Y không bảo vệ được đệ, để đệ chịu tổn thương thì không có tư cách ở bên đệ.” Cố Hành Chi lạnh lùng hừ một tiếng.
Cố Trường An nghe ca ca nhắc tới Phượng Thiên Y, mặt đỏ ửng: “Đệ tin tưởng huynh ấy.”
“Không biết Phượng Thiên Y có cái gì tốt mà từ nhỏ đệ đã dính lấy hắn, nếu không phải thấy trong lòng đệ cũng có hắn, từ lúc phát hiện hắn có ý đồ xấu với đệ, ta đã chém đầu hắn từ lâu rồi.” Đế vương trẻ tuổi trầm ổn hiếm khi nói ra mấy lời có chút ấu trĩ.
“A... Nhưng tại sao đệ lại không phát hiện ra gì cả...” Cố Trường An có chút rầu rĩ.
Cố Hành Chi không muốn nói thật đả kích đệ đệ nhà mình, sờ sờ đầu cậu, mặt lại trầm xuống: “Trường An, mặc dù ca ca không muốn can thiệp vào cuộc sống của đệ, nhưng lần này đệ quả thật đã làm sai rồi, đệ mới mười sáu tuổi, có một số chuyện không nên dung túng họ Phượng kia.”
Nói đến cái này, Cố Trường An lập tức quên mất xấu hổ, tủi thân nhìn huynh trưởng nhà mình: “Tại buổi tiệc sinh nhật, Trường An bị người chuốc thuốc mê mang đi mà Hoàng đế ca ca cũng không biết...”
“Đệ nói cái gì?” Trong nháy mắt, khuôn mặt Cố Hành Chi lạnh lùng đến dọa người. Bữa tiệc ngày ấy, mới xoay người một cái đệ đệ đã biến mất không thấy tăm hơi, thị vệ nói Phượng Thiên Y đã mang người đi rồi. Y mặc dù không vui nhưng cũng không nghĩ nhiều, giữa chừng Phượng Thiên Y đưa người đi cũng không phải lần một lần hai, y cứ nghĩ rằng là Trường An tự nguyện.
“Huynh ấy chuốc thuốc đệ, cho nên chúng ta mới...” Cố Trường An thẹn thùng mím môi, sau đó khuôn mặt nhỏ nhăn lại lên án nói: “Mặc dù sau đó chúng ta thổ lộ, nhưng huynh ấy làm vậy thật sự quá đáng!”
Cố Hành Chi tức đến muốn bể tim bể phổi, đen mặt hận không thể lập tức chém cái tên đê tiện vô sỉ kia thành trăm mảnh. Y tưởng rằng Phượng Thiên Y thật lòng đối xử tốt với đệ đệ nên mới để bọn họ thuận theo tự nhiên, vậy mà cái tên nghiệp chướng kia dám chuốc thuốc cưỡng gian tiểu đệ.
Cố Trường An chưa từng thấy hoàng huynh nhà mình tức giận như vậy, cậu sợ sự việc đi quá xa, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ lưng ca ca, nhẹ giọng trấn an: “Hoàng đế ca ca đừng nóng giận, kết quả vẫn rất tốt mà, chỉ là huynh ấy quá đáng như thế, mấy ngày này Trường An không muốn gặp huynh ấy nữa, Hoàng đế ca ca ngăn cản giúp Trường An nha.”
Trước khi Phượng Thiên Y từ bỏ cho cậu mang mấy thứ đồ xấu hổ đó thì cậu kiên quyết không gặp hắn.
“Được.” Cố Hành Chi nhắm mắt, nén lửa giận trong lòng, trên mặt khôi phục lại lãnh đạm như xưa: “Mấy ngày nay cứ ở bên cạnh ca ca, đệ không đồng ý thì huynh sẽ không để hắn gặp được đệ.”
Cố Trường An vội gật đầu, trong lòng cười đến nở hoa.
“Được rồi, đi ra phía sau nghỉ ngơi một lát đi, huynh phải phê tấu chương, muộn chút nữa sẽ gọi đệ dùng bữa.” Cố Hành Chi nhàn nhạt nói, sau khi xoay người đi thì hung hăng nghiến răng.
Phượng Thiên Y, chuyện này trẫm tuyệt đối sẽ không để yên.