Bắc Địch nằm ở phía bắc Đại Thịnh, từ trăm năm trước đã ký kết hiệp ước đình chiến thông thương với Đại Thịnh, nhiều năm trôi qua như thế hai nước vẫn luôn an ổn không có việc gì. Cứ năm năm Bắc Địch sẽ phái đại sứ tiến cống, năm nay lại trước thời gian ước định một quý.
Lúc Phượng Thiên Y vào cung, Cố Hành Chi cùng Tam hoàng tử Bắc Địch đang trò chuyện chính sự với nhau. Y ngẩng đầu nhìn phía sau Phượng Thiên Y, ánh mắt trầm trầm: “Phượng tướng đến một mình sao?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thân thể của Tiểu vương gia không khỏe, không thể gặp gió, vì thế thần đến một mình.” Phượng Thiên Y cười nhẹ, ăn ngay nói thật.
“Thì ra là thế, Phượng tướng ngồi xuống đi.” Cố Hành Chi âm thầm nghiến răng, trên mặt không thể hiện, ý bảo Phượng Thiên Y ngồi xuống.
Phượng Thiên Y cúi đầu tạ ơn Cố Hành Chi rồi ngồi xuống, thay anh vợ tiếp đãi vị Tam hoàng tử Bắc Địch này. Sau khi hỏi mới biết lần này Bắc Địch đến là có ý muốn liên hôn, Cố Hành Chi quyết định trước hết cứ mời Tam hoàng tử tham gia cuộc săn thu, bất giác không biết trời đã tối từ lúc nào, lúc này mới mời Tam hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi.
Phượng Thiên Y nhìn nhìn trời, muốn hồi phủ ăn tối cùng Tiểu vương gia, nhưng Hoàng đế bệ hạ lại có chuyện muốn nói.
“Hoàng Thượng muốn giữ thần lại dùng bữa tối?” Phượng Thiên Y liếc mắt không thấy người ngoài thì lạnh mặt nhìn Cố Hành Chi, không nhanh không chậm mở miệng.
“Hoàng cung quá nhỏ, chứa không nổi đại Phật như Phượng tướng đây, trẫm chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, Trường An mới mười sáu tuổi, cơ thể bẩm sinh yếu ớt, quá sớm để làm mấy chuyện dễ bị thương tổn.” Cố Hành Chi không nói vòng vo với hắn, đi thẳng vào vấn đề.
“Thần sẽ tiết chế.”
“Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin mấy lời ma quỷ này của ngươi à, nếu ngươi có thể tiết chế thì vì sao hôm nay Trường An không tiến cung?” Giọng điệu Cố Hành Chi lạnh lùng, tưởng tượng đến đệ đệ ngây thơ đáng yêu bị tên tai họa bắt cóc, y bỗng muốn chặt tên họ Phượng này thành tám khúc.
“Trùng hợp mà thôi.”
“Vậy hôm nay trẫm cũng 'trùng hợp' đón Trường An hồi cung tịnh dưỡng thân thể, chắc Phượng tướng sẽ không cản trở nhỉ?” Cũng không phải chỉ có Phượng Thiên Y biết trợn mắt nói dối.
Phượng Thiên Y cảm thấy Cố Hành Chi đang nằm mơ, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hoàng thượng bận rộn chính sự, chắc là không có thời gian quan tâm Tiểu vương gia đâu.”
Cố Hành Chi nhàn nhạt liếc hắn một cái, cười như không cười: “Không phải chính sự gần đây trẫm đều giao cho Phượng tướng hết rồi sao?”
“Ở trong phủ thần đã cho sắp xếp đồ cho Tiểu vương gia tịnh dưỡng, lúc này tiến cung chỉ sợ không ổn.” Phượng Thiên Y đột nhiên cười đến vô cùng hiền lành, mặc dù đôi mắt phượng sắc bén kia không hề dính dáng gì đến hiền lành cả.
“Có đồ gì mà trẫm lại không thể chuẩn bị cho Trường An một phần?” Cố Hành Chi nói xong, trực giác mách bảo có biến.
Sự thật chứng minh trực giác thiên tử luôn rất chính xác.
“Dĩ nhiên là đồ tốt mà Tần tướng quân giới thiệu.” Phượng Thiên Y ra sát chiêu, bỏ đế vương trẻ tuổi sắc mặt đen đỏ đan xen lại phía sau, hồi phủ.
- --
Ngày thứ hai lúc lâm triều, Cố Hành Chi nói tới chuyến săn thu, quyết định tổ chức vào bảy ngày sau.
“Triệu đại nhân, năm rồi...” Cố Hành Chi đang nói chuyện, phía biên quan đột nhiên truyền đến tin báo chiến trận.
Thôi công công bước nhanh ra ngoài điện, nhận lấy tin báo trên tay binh lính mang đến, sau đó quay trở về điện Kim Loan trình báo Cố Hành Chi, trên mặt toát ra vui vẻ: “Chúc mừng Hoàng thượng, Tây Nam truyền đến tin đại thắng, Chinh nam tướng quân ít hôm nữa sẽ khải hoàn hồi triều.”
Ánh mắt Cố Hành Chi khẽ động, nhận lấy bức thư được niêm phong kỹ, mở ra xem. . Truyện Khoa Huyễn
Quần thần phía dưới nghị luận sôi nổi, đột nhiên thấy Hoàng thượng sau khi xem tin báo không hề vui mừng, ngược lại còn tức giận, khuôn mặt lạnh đến dọa người, mọi người lập tức im như ve sầu mùa đông, không dám phát ra thêm chút âm thanh nào.
“Tây Nam đại thắng, lòng trẫm cảm thấy được an ủi, truyền ý chỉ của trẫm, ban thưởng tam quân, còn Chinh nam tướng quân, đợi hắn hồi kinh trẫm lại ban thưởng cho hắn.” Trong miệng đế vương trẻ tuổi nói muốn ban thưởng, nhưng sắc mặt lại khó coi giống như đã nếm mùi thất bại, bàn tay ở phía sau lặng lẽ vò lá thư báo tin mỏng manh đến nhăn nheo trong tay áo.
“Triệu đại nhân, săn thu năm nay vẫn do ngươi phụ trách chuẩn bị, thời gian có chút gấp gáp, mong ngươi đừng làm trẫm thất vọng.”
“Thần tuân chỉ.” Triệu đại nhân lập tức bước ra khỏi hàng lãnh chỉ.
“Bãi triều.”
Cố Hành Chi ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi các đại thần một tiếng còn việc khác cần bẩm báo hay không đã phất tay áo rời đi. Điều này rất hiếm thấy, các quan viên tụm năm tụm ba ghé vào nhau cùng thảo luận vì sao Hoàng thượng lại bỗng dưng nổi giận, cuối cùng vẫn không thảo luận ra kết quả. Chỉ có đôi mắt sắc bén của Phượng Thiên nhìn thấy hai lỗ tai đỏ ửng không quá rõ ràng của Cố Hành Chi, lộ ra biểu tình như suy tư điều gì.
- --
Tiểu vương gia tuy không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng dù sao vẫn là tính nết thiếu niên, hoạt bát hiếu động, vừa nghe đến săn thu đã vô cùng mong đợi. Bảy ngày tới nhất quyết không để lão lưu manh làm đến cuối cùng, sợ lúc săn thu sẽ không cưỡi ngựa được, vậy mà Phượng Thiên Y lại khá dễ nói chuyện, không cho chạm vào thì không chạm vào, mấy hôm nay nghiêm túc làm chính nhân quân tử chỉ đắp chăn rồi đi ngủ mà thôi.
Cứ như vậy qua mấy ngày, rốt cuộc Tiểu vương gia cũng được đi tới bãi săn hoàng gia, một thân trang phục kín kẽ màu tím nhạt phác họa eo nhỏ chân dài, bừng bừng sức sống, trước mặt người khác không còn cười cười hiền lành nữa, dáng vẻ mím môi mang theo vài phần bóng dáng của Cố Hành Chi, tự phụ lại kiêu ngạo.
Phượng Thiên Y đứng trước hàng ngũ quan lại, nhìn thiếu niên cách mình vài bước chân, liếm liếm môi, cảm thấy ngứa ngáy.
Bãi săn hoàng gia cách kinh thành không xa, mọi người đi cả ngày đến khi trời sụp tối thì đến nơi, mọi người đốt lửa trại và săn thú hoang làm bữa tối. Cố Hành Chi đang nói chuyện phiếm cùng Tam hoàng tử Bắc Địch, quay qua quay lại đột nhiên lại không thấy bóng dáng đệ đệ của mình nữa.