Đêm Dục Không Thôi

Chương 25: Chương 25: Tiểu biệt thắng tân hôn




Xe ngựa ngừng ở sân, người đánh xe lập tức lui xuống, một đôi tay như ngọc vén màn xe lên, một người chậm rãi bước xuống, thân hình người nọ thon dài mảnh khảnh, khoác một chiếc áo choàng màu đen viền vàng, che chắn kít mít từ đầu đến chân, y đi đến căn phòng lớn nhất trong viện, đang định gõ cửa, cánh cửa phía trước giống như mọc ra đôi mắt mà tự động mở ra.

“Ưm...”

Người ngoài cửa hơi kinh ngạc, lập tức bị một cánh tay cường tráng ôm vào phòng, rơi vào một cái ôm mạnh mẽ rắn chắc, người nọ bị đụng đau nên rên lên khe khẽ, áo choàng trên người đột nhiên bị kéo xuống, lộ ra thân thể trần trụi trắng nõn bên trong cùng một gương mặt lạnh lùng.

“A...”

Đầu lưỡi nhanh chóng cạy hàm răng ra, kéo cái lưỡi mềm mềm ngày đêm nhớ mong vào trong miệng tận tình mút mát, nụ hôn vội vàng đến gần như dã man làm cho nam tử trần trụi thở không nổi, thân thể bị cánh tay hữu lực ôm nâng lên khỏi mặt đất, ép y không thể không nhón chân lên, hai tay vòng ra phía sau ôm cổ nam nhân, ngửa đầu đáp lại động tác thô bạo của hắn, hơi thở giống đực nồng nặc tràn ngập miệng mũi, đôi mắt vốn lạnh lùng chậm rãi nheo lại, tràn đầy ướt át.

Trong bóng đêm, một bàn tay to phủ kín vết chai thô ráp bao bọc lấy cái mông vểnh mềm mại bắt đầu xoa nắn, xoa bóp mông thịt thành đủ các loại hình dạng, rồi sau đó nhấc một chân treo trên hông của mình, bàn tay to bao lấy bí cảnh ướt át giữa hai chân nam tử, hung hăng xoa nắn dâm loạn, chơi đến khi lòng bàn tay giàn giụa nước sốt.

Thân thể nam tử run rẩy, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn, ngực phập phồng dữ dội liên tục cọ vào nam nhân, rất nhanh đã cảm thấy hít thở không thông, khẽ thở gấp đẩy nam nhân áp tới ra.

“Đã lâu không gặp, bé ngoan vẫn ngọt như thế, có nhớ Tình ca không?” Rốt cuộc Tần Qua cũng buông người ra, thở hổn hển hỏi, ánh mắt đen láy tham lam nhìn người trong lòng ngực.

“Không nhớ.” Cố Hành Chi thở không xong trả lời, lạnh lùng đối diện với nam nhân, nhưng đôi mắt ướt át cùng với nước miếng của nam nhâm còn sót lại bên đôi môi đỏ khẽ nhếch làm khí thế của y giảm hơn phân nửa, vô tình sinh ra một loại vẻ đẹp quyến rũ.

“Nhưng ta nhớ em muốn chết, nhớ đến điên cuồng không ngủ được, muốn hôn miệng nhỏ của em, mút vú em, ** hai cái lỗ nhỏ dâm đãng phía dưới của em...”

Vế trước còn có chút thâm tình chân thành, sau đó càng nói càng khó nghe.

Cố Hành Chi nghiêng đầu tránh thoát cái lưỡi đang liếm mặt mình của nam nhân, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ buồn bực, mắt càng thêm ướt át: “Câm miệng.”

“Vậy bé ngoan dùng miệng nhỏ lấp kín miệng Tình ca đi.” Tần Qua cười, da mặt dày sáp lại hôn.

Cố Hành Chi không nhẹ không nặng mà đánh sau lưng hắn một chút, môi lưỡi quấn lấy nhau cùng hắn, chỉ trong chốc lát cằm hai người đều bị hỗn hợp nước miếng làm ướt nhẹp, ở dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng dâm mỹ.

Tần Qua cảm giác được lòng bàn tay càng ngày càng ướt, ánh mắt trở nên tối đen, hai ngón tay khép lại cắm vào lỗ *** nóng ướt.

Đôi mắt tràn ngập sương mù của Cố Hành Chi hơi hơi mở ra, miệng nhỏ cùng lỗ *** đồng thời siết chặt lấy đầu lưỡi cùng ngón tay đang xâm nhập của nam nhân.

“Vẫn ướt vẫn chặt như thế, ưm... Bé cưng có xem thư tình Tình ca viết cho em không?” Tần Qua thô lỗ moi móc vách thịt ***, vừa nói vừa ngồi xổm xuống dùng hai cánh tay đỡ lấy chân Cố Hành Chi, làm cho hai chân của y đối diện với mình rồi bế lên cao, tiện cho mình chơi đùa.

Cố Hành Chi đột nhiên bị bế lên cao nên hoảng sợ, tay ôm cổ nam nhân bỗng siết chặt, nghe thế mắt đỏ hồng, không biết là do tức giận hay xấu hổ.

“Ngươi, ngươi còn dám nói.” Dám giấu thứ này trong tin báo chiến trận, lỡ như bị người khác thấy thì làm thế nào, có phải hắn bị điên rồi không?

“Ha ha, vi thần chỉ muốn dùng quân công đổi lấy phần thưởng của Hoàng Thượng mà thôi, có gì mà không nói được, chẳng phải Hoàng Thượng cũng theo lời đến đây sao, nửa đêm xuất hiện trong nhà vi thần đòi bị **, lỗ *** cũng mở rộng chuẩn bị sẵn rồi, vi thần lập tức có thể nhét vào mấy đốt ngón tay...” Tần Qua cười một tiếng, vừa liếm cần cổ thon dài duyên dáng trắng nõn trước mắt, vừa đắc ý dào dạt nói, phía dưới còn cắm ngón tay thứ ba vào lỗ ***.

Nói nửa chừng, Tần Qua đột nhiên bị cảm giác ướt át trên chóp mũi dọa cho sợ đến mức ngậm miệng, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của đế vương trẻ tuổi đã đỏ bừng, đôi mắt tràn ngập áp lực khó chịu nổi, mím chặt môi lặng lẽ rơi nước mắt.

“Hành Chi, Hành Chi ta sai rồi, em biết ta vốn là tên lưu manh không quản được cái miệng ngu ngốc này, em đừng để bụng mà.”

Tần Qua luống cuống tay chân buông một chân y ra, lấy bàn tay vừa thọc vào lỗ *** người ta đi lau nước mắt, làm cho khuôn mặt vốn ướt đẫm càng ướt át hơn.

Mặt Cố Hành Chi nóng bừng, hận không thể cắn chết Tần Qua, né tránh tay hắn quay đầu đi, càng không muốn để ý đến hắn.

Tần Qua cũng phát hiện mình vừa làm chuyện ngu xuẩn, ho khan một tiếng há miệng ra, đầu lưỡi to liếm lên mặt y mút sạch nước mắt, sau đó ôm người vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng, giọng nói trầm thấp dịu dàng như nước: “Tình ca biết bé ngoan nhớ Tình ca mới bằng lòng làm chuyện này vì Tình ca, Tình ca quá vui nên mới nói năng không lựa lời, đừng khóc nữa có được không? Đã lâu không gặp, lát nữa Tình ca sẽ tận tình yêu thương em.”

“Ta đúng là điên rồi mới để ý tới tên lưu manh như ngươi.” Người trong lòng ngực được hắn dỗ dành, thân thể dần dần mềm mại, giọng nói mang theo nức nở lẩm bẩm, vừa vô lực vừa mệt mỏi, chuyện tối nay đã dùng hết dũng khí và xấu hổ cả đời này của y rồi.

Tần Qua bế đế vương trẻ tuổi hiếm khi yếu mềm lên, đặt y lên bàn gỗ bên cạnh, cúi người dùng chóp mũi cọ cọ, khẽ cười: “Hoàng Thượng luôn dung túng vi thần, chắc chắn lúc này cũng thế.”

“Sớm muộn gì trẫm cũng chém đầu ngươi.” Lúc Cố Hành Chi ngẩng đầu lên đã ngừng khóc, đôi mắt ửng hồng dưới ánh trăng mang theo lạnh lẽo, trở lại thành đế vương cao cao tại thượng kia.

“Vậy xin Hoàng Thượng chém cái đầu nhỏ của thần trước đi.” Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ không thể xâm phạm của y, Tần Qua lập tức thú tính sôi trào, hận không thể đặt y ở dưới thân ** đến chết thì thôi. Hắn cười xấu xa một tiếng, banh hai chân y ra phía sau bắt đầu xé quần lót, đầu khấc sẫm màu to như trứng gà dùng sức tách mép *** đỏ nhạt ướt át giữa hai chân đế vương.

“Ưm... Nhẹ thôi...”

Cố Hành Chi nhíu mày rên lên một tiếng, lỗ *** đã lâu không được yêu thương làm sao chịu được *** bự thô to khác người của nam nhân, có chút đau đớn.

“Bé ngoan, banh chân ra nào, để Tình ca ** vào.”

Tần Qua mới vừa đâm vào đã lập tức sướng đến da đầu tê dại, một tay vuốt ve phần thịt non mịn trong đùi, một tay đè lên cửa *** non mềm không chút nếp gấp cùng với hột le sưng to, đỏ mắt muốn đâm hết vào trong.

Cố Hành Chi đỏ mặt trừng mắt liếc nhìn nam nhân đang nôn nóng, một tay chống trên mặt bàn phía sau, một tay choàng lấy cổ nam nhân, dang rộng hai chân ra đạp lên hai bên bàn, cái miệng nhỏ cắn môi hít hà, cố gắng thả lỏng lỗ *** để nam nhân ** vào, nhưng *** của nam nhân to một cách biến thái, chỉ trong chốc lát đã đầm đìa mồ hôi.

“Hành Chi...” Tần Qua ôm eo y, không ngừng mút hôn trán và khóe mắt y như cổ vũ: “Hành Chi, em thật tốt.”

“Câm, câm miệng...” Cố Hành Chi hơi hơi híp mắt, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt bị nam nhân liếm sạch.

“Bé ngoan lại quên rồi, muốn Tình ca câm miệng thì phải lấy cái miệng nhỏ của em lấp kín, nên phạt.” Tần Qua bất mãn cắn một miếng lên chóp mũi cao cao, thò lại gần hôn lên cái miệng nhỏ đang hít khí, sau đó trừng phạt tát một cái lên cánh mông vểnh.

“A...”

Cố Hành Chi vừa xấu hổ vừa tức giận, hừ nhẹ muốn đẩy cái đầu lưỡi hư hỏng ra ngoài, kết quả còn bị quấn lấy đùa bỡn một trận, nhất thời không chú ý phía dưới, bị nam nhân thừa cơ phá vỡ tầng tầng lớp thịt non, cắm vào sâu bên trong cửa tử cung đang nhắm chặt, chỉ còn thừa hai hòn trứng dái bên ngoài, kích thích mãnh liệt vừa đau vừa sướng làm cho y mở to hai mắt, nước mắt vô ý thức trào ra từ khóe mắt, toàn thân run rẩy nổi lên từng lớp da gà.

“Ha... Hành Chi em xem, em lại nuốt hết *** bự của ta rồi, ưm... Quá sung sướng!”

Rốt cuộc Tần Qua cũng ** vào lỗ *** ngày đêm mong nhớ, dây cung trong đầu lập tức bị đứt đoạn, rên rỉ hai tiếng liền lập tức thong thả đâm vào rút ra, sau khi lỗ *** quen mùi thịt đã trở nên mềm mại hơn, bắt đầu tiết ra nước dâm ngọt ngào, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, xì xụp đưa đẩy vào trong, dễ dàng tìm đến điểm n*ng quen thuộc, vì thế ** càng thêm hăng say, cho đến khi làm cho người ta giàn giụa nước sốt, phía dưới bàn cũng bị thấm ướt một mảng lớn, cánh mông trần trụi đang ngồi trên mặt bàn ướt nhẹp đột nhiên bị trượt, không giữ được thăng bằng nên hơi trượt chân về phía trước, vừa lúc đón nhận một cú nắc mạnh mẽ của nam nhân, thế nhưng lại trực tiếp ** mở cửa tử cung đã buông lỏng kia.

“A...”

Cố Hành Chi nheo đôi mắt to phủ đầy sương mù, trên mặt đã đỏ càng đỏ hơn, thần sắc dần dần mê ly, đôi môi bị nam nhân hôn đến sưng đỏ dồn dập thở hổn hển, chặn hết tiếng rên rỉ trong cổ họng, nhưng dưới cơn khoái cảm vì bị *** rộng tử cung làm cho y nhịn không nổi cắn môi rên rỉ một tiếng ngắn ngủi, giọng nói nhiễm tình dục vô cùng quyến rũ.

“Bé ngoan rên thêm mấy tiếng cho Tình ca nghe đi, lâu lắm rồi Tình ca không được nghe bé ngoan rên rỉ rồi.” Tần Qua nghe thấy giọng nói kia thì *** bự lại lớn thêm một vòng, hai mắt đỏ ngầu cắm đầu *** vào không ngừng nghiền nát tử cung, muốn ép y phát ra thêm nhiều tiếng rên rỉ.

“Tần, Tần Qua, ngươi đừng, đừng quá đáng...”

Xương cốt của Cố Hành Chi bủn rủn, nói một chữ cũng rất gian nan, thân thể giống như cá mất nước chỉ có thể dựa vào động tác của nam nhân phập phồng dữ dội, tử cung bị ** mở mang theo đau đớn cùng sảng khoái làm y không ngừng co rút bụng nhỏ, làm cho nước dâm nóng ấm chảy ra thật nhiều, nhưng lại bị nam nhân chặn ở cửa tử cung không chảy ra ngoài được, y bị trướng đến khó chịu, vặn vẹo thân thể.

“Được được được, bé ngoan không muốn kêu thì không kêu, Tình ca kêu là được.” Tần Qua ôn nhu dỗ dành, dùng thêm lực ** vào tử cung, cắm một đoạn *** còn thừa vào trong, cuối cùng *** bự cũng đã hoàn toàn đâm vào lỗ *** mềm ướt, hắn sướng đến mức thở dốc giống như dã thú, cúi đầu nhìn Cố Hành Chi trong lòng ngực bị *** đến thất thần, cong miệng cười: “Hành Chi, em còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta hay không, Tình ca mới ** tử cung em một chút, em đã đau đến không chịu nổi, bị Tình ca ** nhiều năm như thế, bây giờ em chỉ cảm thấy sướng thôi có phải không?”

“Vớ vẩn...”

Đế vương trẻ tuổi có giáo dục yếu ớt nói tục, cả người co rút sắp ngất, mặc dù bây giờ y thật sự đang cảm nhận được khoái cảm rất lớn giống hệt lời nói của nam nhân, nhưng đau đớn vẫn không thể bỏ qua.

“Chẳng phải Hoàng Thượng muốn cái đầu của thần sao? Vậy thì dùng sức thêm một chút, bấm gãy đầu nhỏ của thần ăn vào trong bụng đi.” Tần Qua vẫn còn ngại không đủ mà nói không ngừng, làm Cố Hành Chi tức muốn chết, ngược lại còn kẹp chặt khiến cho hắn vừa đau vừa sướng, hắn nhịn không nổi bắt đầu nắc ** bốn phía, nhiều lần rút *** bự ra chỉ chừa lại đầu *** bên trong, rồi sau đó ** thật mạnh vào tử cung, dùng một tay nắm lấy *** nhỏ cương cứng bị đau đến mềm rũ của Cố Hành Chi, bắt đầu dùng kĩ xảo an ủi.

Cuối cùng Cố Hành Chi cũng không chống đỡ nổi, mềm mại ngã gục trên bàn, chỉ có phần eo được nam nhân nâng lên, cánh tay quấn lấy cổ hắn cũng buông thõng xuống dưới quét qua mấy cái ly trên bàn làm chúng nó rơi nát đầy đất, hàm răng cắn lên ngón tay đè nén khó chịu, thỉnh thoảng ngẫu nhiên thốt ra chút âm thanh vụn vỡ, hai cái đùi treo ở giữa không trung, bị nam nhân ** đến hoảng hốt không thôi.

“*** nhỏ của Hoàng Thượng hưng phấn đến chảy nước ròng ròng, muốn bắn có đúng không, muốn bắn thì cho thần ** sâu hơn nữa đi, để thần bắn đầy tử cung Hoàng Thượng, sinh con cho thần được không?”

Tần Qua xấu xa nắm chặt *** nhỏ đang nẩy lên trong tay, cảm giác được lỗ *** có rút dữ dội, không ngừng chảy ra nước dâm, bỗng ** một cái lút cán rồi ngừng lại, cúi người hôn lên gương mặt đỏ ửng và cái cổ đang ngưỡng cao của Cố Hành Chi.

Cố Hành Chi bị ngăn chặn cơn cao trào, khó chịu bắt đầu vặn vẹo, một chân run rẩy gập lên cọ xát eo nam nhân, đôi mắt ướt át hơi hé mở, ngây ngốc nhìn thẳng nam nhân, muốn nói lại thôi.

Tần Qua bị dáng vẻ như thế của y hấp dẫn đến hô hấp hỗn loạn suýt chút nữa mất mặt bắn trước, không khỏi nắc một cái thật mạnh lại rút ra, vỗ vỗ lên mông thịt mềm mại, hung tợn nói: “Nói, có chịu cho ta bắn vào trong không?!”

“Tần Qua...” Cố Hành Chi hữu khí vô lực trừng hắn, rốt cuộc lúc nam nhân không ngừng trêu chọc lỗ nhỏ trên thân *** của mình mới bắt đầu nhíu mày, mềm mại quấn lấy cổ nam nhân, dùng giọng nói nức nở nhiễm tình dục nhẹ nhàng nói: “Bắn vào đi.”

“Thần tuân chỉ.” Trong mắt Tần Qua xẹt qua tia tối tăm, ngậm lấy cái miệng nhỏ run rẩy, lần thứ hai mang người tiến vào cơn triền miên cực đỉnh, dùng tốc độ kinh người thọc vào rút ra chừng trăm cái, sau đó bàn tay to buông *** nhỏ ra, để cho hai chỗ trên người của bé con trong lòng ngực đều đạt đến cao trào, trong ngoài đều phun nước dầm dề, nam nhân cấm dục mấy tháng cũng nhẫn nại không nổi nữa, hung hăng nắc ** bắn tinh dịch nóng bỏng vào sâu trong tử cung, lỗ tiểu mở rộng ra, từng luồng tinh dịch đặc sệt bắn nhanh vào vách tử cung, khiến cho tử cung sau khi cao trào vẫn chưa bình tĩnh lại trào ra nước dâm thêm lần nữa, run rẩy đạt tới một trận cao trào khác.

“Ngươi đứng lên...”

Cố Hành Chi há miệng thở dốc một trận, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần từ cơn vui thích ngập đầu, hai mắt thất thần đẫm lệ khôi phục mấy phần tỉnh táo, không nhẹ không nặng vỗ vỗ đầu chó cồng kềnh gục trên hõm vai mình.

“Hành Chi, cho dù ta lợi hại đến cỡ nào thì cũng là người trần mắt thịt, mới vừa bắn xong làm sao có thể lên* nhanh như thế.” Tần Qua lười nhác nằm trên thân người yêu, nhắm hai mắt giở trò lưu manh.

(*): Ý của Cố Hành Chi là bảo Tần Qua đứng lên, mà ông Tần Qua thì cố ý hiểu theo nghĩa cương lên =)))

“Tần, Qua.” Cố Hành Chi đỏ mặt, sau đó lại tức giận, bắt đầu nghiến răng.

“Ôi, bé ngoan bảo bối của Tình ca...” Tần Qua bẹp một cái hôn lên cánh môi hé mở của Cố Hành Chi, không có ý định chọc y tức giận, ngoan ngoãn bò dậy, lúc *** bự rời khỏi lỗ *** lưu luyến không rời phát ra một tiếng 'bóc', làm cho khuôn mặt Cố Hành Chi đỏ bừng.

Tần Qua nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ chưa khép lại ở giữa đùi đang trào ra tinh dịch của hắn, bàn tay to nhịn không được xoa lên cái bụng nhỏ bị trướng đến hơi hơi phồng lên của Cố Hành Chi, tưởng tượng ra thêm nhiều hình ảnh dâm mỹ, liếm liếm môi: “Năm đó nơi này của em ngây ngô trắng nõn, giống như có ** thế nào cũng không xấu đi, chơi mấy năm nay, cuối cùng cũng có thể đỏ lên một chút...” Hắn nói, liên tục sờ mó lỗ *** xinh đẹp không ngừng khép mở giữa hai chân y.

Cố Hành Chi đã lười mắng hắn, nhấc chân nhẹ nhàng đá hắn một chút, nghiêng người kẹp hai chân lại, vô lực cuộn tròn trên mặt bàn.

Tần Qua vừa thấy dáng vẻ y mệt đến rã rời, làm sao nỡ để cục cưng của mình ngủ trên mặt bàn lạnh băng, vội vàng ôm người bế lên đưa đến trên giường xong mới đi châm đèn.

Ánh nến mờ nhạt xua tan ánh trăng, chiếu sáng khắp căn phòng.

“Đây là vết thương trong trận đánh mới đây sao?” Lúc mí mắt nặng nề của Cố Hành Chi nhìn thấy trên bụng nam nhân có một vết sẹo mới thật dài thì bỗng bật người, ngồi dậy khỏi chăn.

“Nào có chuyện đánh giặc mà không bị thương được.” Tần Qua ngồi xuống ở mép giường, không để ý nói, vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của người trong lòng.

Cố Hành Chi giương mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Trận đánh này cho dù ngươi không liều lĩnh như vậy thì vẫn có thể thắng được.” Y còn nhớ rõ tin tức chiến trường lúc trước có viết, Nam chinh tướng quân một mình một người thâm nhập vào doanh trại quân địch có bao nhiêu nguy hiểm.

“Nhưng phải kéo dài thêm hai tháng mới có thể gặp em, còn không bằng giết ta.” Trên khuôn mặt cương nghị của Tần Qua lộ ra biểu tình khó có thể chịu đựng, thấy sắc mặt Cố Hành Chi bắt đầu khó coi, lập tức nghiêm mặt nói: “Trận này đã đánh hơn nửa năm, còn kéo dài nữa lòng quân sẽ không ổn, thắng bại sau này rất khó đoán, ta không thể lấy mạng tướng sĩ ra đùa giỡn được.”

Cố Hành Chi biết điểu hắn nói là tình hình thực tế nhưng vẫn không khỏi nhíu mày, vết sẹo này vô cùng dọa người, y không dám nghĩ đến nếu thanh đao kia đâm sâu thêm chút nữa...

“Vết thương đã lành lâu rồi, nếu Hành Chi không yên tâm vậy hôn hôn nó đi, hôn nó thì Tình ca sẽ không đau nữa.” Tần Qua không muốn làm y buồn, nhéo nhéo mặt y trêu chọc.

Ai ngờ đế vương trẻ tuổi tưởng thật, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên bụng tướng quân, thân thể trần trụi bò ra khỏi chăn, nhắm hai mắt lại đặt cánh môi lên vết sẹo kia, liếm hôn từng tấc từng tấc, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, biểu tình trên mặt gần như là thành kính.

“A... Hành Chi em, em như thế ta sẽ...” Một chữ 'cứng' bị nuốt vào trong bụng, Tần Qua có chút vô tội nhìn *** bự đã ngóc đầu lên cao đánh vào khuôn mặt tôn quý của vua một nước.

“Không phải nói bản thân là người trần mắt thịt, không cương được nhanh như thế sao?” Cố Hành Chi dùng khuỷu tay chống trên giường, nhéo nhéo đùa bỡn mầm tai họa đã khinh nhờ long uy, cười như không cười nhìn nam nhân.

Hầu kết Tần Qua trượt lên trượt xuống, *** bự nóng hầm hập nằm trong bàn tay non mịn của đế vương lại trướng to một vòng, vì thế hắn càng thêm vô tội: “Nhưng người trần mắt thịt cũng không phải bị liệt mà, huống chi tiểu tướng quân lại thích bệ hạ như thế.”

Động tác Cố Hành Chi nhẹ nhàng chậm chạp tuốt trên dưới *** bự, lúc hô hấp của nam nhân càng ngày càng nặng thì bóp mạnh một cái, dáng vẻ dường như rất muốn một phát cắt đứt, giọng điệu lạnh lạnh: “Nhưng trẫm lại không thích nó một chút nào.”

“Hoàng Thượng, ngài không thể qua cầu rút ván như vậy được, vừa rồi nó còn làm ngài...” Tần Qua dở khóc dở cười, nhất thời không kiểm soát được miệng, bị Cố Hành Chi bóp đến đau, vì nhanh chóng ngừng lại: “Hành Chi ngoan, tiểu tổ tông, em mau nương tay, chuyện này không thể nói đùa được đâu.”

“Vậy sau này huynh còn nói lung tung nữa thì sao?” Cố Hành Chi hừ lạnh.

“Vậy để em chém đầu tiểu Tần Qua được không?” Tần Qua bất đắc dĩ nói, lòng ngập tràn suy nghĩ mau chóng giải cứu cho tiểu huynh đệ đau đến mềm rũ, gương mặt cương nghị tuấn tú gắng gượng cười ha ha nhăn nhúm lại.

Cố Hành Chi giương mắt nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên bị hắn chọc cười, khóe miệng gợi lên một nét tươi cười nhợt nhạt. Lúc Cố Hành Chi mặt lạnh đã đẹp đến không chịu được, huống chi lúc cười, mặt mày đều sinh động rạng rỡ, hút hồn làm cho trái tim Tần tướng quân đập vang như sấm, hai mắt đăm đăm, *** bự không cảm thấy đau đớn nữa, bỗng chốc phồng to hơn.

“Hành Chi, em cười...” Ở bên nhau bao năm cũng chưa nhìn thấy đế vương cười được mấy lần, giọng Tần tướng quân nghẹn ngào, không nghĩ tới vui mừng lớn hơn còn chờ ở phía sau, sướng đến mức bây giờ bảo hắn đi chết thì hắn cũng cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.