Chúng thần vẫn như cũ không biết tại sao Đại tướng quân lại quỳ, nhưng xem ra mấy ngày nay Đại tướng quân lấy lại được lòng tin của Hoàng Thượng. Mọi người ai ai cũng đều ngoan ngoãn, coi như chưa từng xảy ra chuyện này.
Vẫn chưa tìm được người đi hòa thân, Tam hoàng tử Bắc Địch nán lại kinh thành, nhiệm vụ cùng đi du ngoạn liền rơi trên người Cố Trường An - vị Vương gia duy nhất ở Đại Thịnh. Phượng Thiên Y không chịu để cục cưng của mình đi riêng với nam nhân khác, thấy nhóm người này ra cửa cung, Phượng Thiên Y viện cớ thân thể Tiểu Vương gia không tốt, xách Cố Trường An đến nhã gian Bích Vân Lâu nghe đọc sách uống trà, còn mình thì dạo chơi nơi khác với Tam hoàng tử Bắc Địch.
Cố Trường An rất thích nghe kể chuyện, dù ở một mình cũng không cảm thấy buồn chán. Kết quả nghe được non nửa ngày thì đột nhiên Tiền Cửu Ca lại xuất hiện ngay bên cạnh.
“Sao ngươi lại ở đây?” Cố Trường An hết sức kinh ngạc. Tiền Cửu Ca thường ngủ ban ngày, ban đêm mới mò dậy vào lâu 'lấy kinh nghiệm', bọn họ không đâu có hẹn gặp nhau.
Tiền Cửu Ca nằm bò trên bàn than ngắn thở dài: “Đừng nói nữa, cha ta muốn đưa ta vào Võ Lâm Minh học võ nghệ, ta chuồn ra ngoài lúc ông ấy không để ý.”
Cố Trường An liếc nhìn khuôn mặt diễm lệ toàn tro bùn của hắn, toàn thân chỉ khoác bộ quần áo làm bằng vải thô ngắn cũn và mang theo mỗi bọc đồ nhỏ: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta à... Ta muốn đến Giang Nam, ai cũng nói kỹ viện phương Nam khác với kinh thành, ta phải tới mở mang tầm mắt.” Tiền Cửu Ca có chút phấn khởi.
Cố Trường An rất không đồng ý: “Ngươi chưa xa nhà bao giờ, đi một mình như vậy thật không an toàn. Lát nữa ta sẽ phái ít người hộ tống ngươi đi.”
Tiền Cửu Ca nhìn quanh quất ngoài cửa sổ một lát rồi xua tay: “Không cần đâu, ta đến cũng chỉ để chào ngươi. Yên tâm đi, ta mặc thành như vầy, tiền cũng giấu kỹ hết rồi, không có chuyện gì đâu, đợi ta chơi chán rồi sẽ quay về.” Hắn vừa nói xong đã muốn chạy đi.
“Không được không được, ta cho người...” Cố Trường An vồ lấy hắn, nhưng trái lại bị Tiền Cửu Ca nắm lấy cổ tay, xắn tay áo lên.
“À há, ngươi thật sự chơi trò này với Phượng Thiên Y rồi à, có phải sướng lắm không?! Nói ta nghe xem các ngươi dùng kiểu trói nào nào!” Tiền Cửu Ca thấy vệt đỏ mấy ngày rồi chưa biến mất trên cổ tay cậu, hai mắt hắn sáng trưng, khuôn mặt dính đầy bùn cũng không che lấp được đôi mắt đào hoa lấp lánh.
“Ngươi ngươi ngươi...” Cố Trường An cà lăm nửa ngày cũng chưa nói xong, tự chất vấn bản thân lần thứ một trăm sao lại chơi với Tiền Cửu Ca từ nhỏ tới lớn cơ chứ.
“Này, không kịp nữa rồi, chắc cha ta đã phát hiện ra, muốn phái người đến túm ta rồi, đợi ta quay lại rồi nói chuyện tiếp nhé.” Tiền Cửu Ca nghĩ vẫn là chạy thoát thân quan trọng hơn, chỉ đành tạm thời vứt bỏ sự tò mò này ra sau đầu, vác cái bọc nhỏ chạy đi, đến cửa lại quay đầu trở về, móc từ trong ngực ra hai quyển sách to cỡ bàn tay đặt trước mặt Cố Trường An.
Cố Trường An nhìn ngắm hai cuốn sách, đỏ ửng trên mặt không thể nào giảm bớt, bên trái là 'Đông cung đồ', bên phải là 'Long Dương đồ', rốt cuộc Tiền Cửu Ca muốn làm cái quái gì vậy chứ!
“Đây là hai bản đơn lẻ mà ta thích nhất, bây giờ phó thác cho ngươi, ngươi nhất định phải bảo hộ chúng nó thật cẩn thận đấy.” Tiền Cửu Ca cầm quyển sách bên phải đặt vào trong ngực Cố Trường An, lưu luyến không rời nhìn thoáng qua, lần này thật sự là co giò mà chạy.
Cố Trường An ôm quyển 'Long Dương đồ' đắm chìm trong cảm giác xấu hổ cực độ, không rảnh quan tâm đến Tiền Cửu Ca nữa, ngay cả Phượng Thiên Y tới lúc nào cũng không biết, mãi cho đến khi quyển sách nhỏ trong tay bị đoạt mất...
“An nhi không nghe kể chuyện mà chuyển sang nghiên cứu làm sao để phục vụ Thiên Y ca ca rồi đấy à?” Phượng Thiên Y lật sách, cười mờ ám.
“Không không không không không phải, em chỉ là...” Cố Trường An xấu hổ và giận dữ muốn chết, đột nhiên phát hiện không thấy Tiền Cửu Ca đâu nữa, cũng không rảnh xấu hổ nữa, kéo kéo tay áo Phượng Thiên Y: “Thiên Y ca ca, Tiền Cửu Ca bỏ trốn khỏi nhà rồi, ta không yên tâm. Huynh giúp ta phái người đi theo hắn được không?”
“Được, nể mặt hắn thường xuyên mang tới niềm vui cho ta, ta sẽ giúp em bảo vệ hắn.” Phượng Thiên Y thổi hơi vào quyển sách nhỏ, trong mắt đều là bỡn cợt.
“Không cho xem!” Cố Trường An muốn cướp lại quyển sách nhỏ, thế nhưng trái lại bị nam nhân ôm vào lòng.
“Chậc chậc, thế 'Quan âm tọa liên' này không tồi, hai ngày nay em cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, ta thấy buổi tối chúng ta có thể thử xem.” Phượng Thiên Y nâng cao sách nhỏ lên tùy ý lật xem, nghiêm trang nói.
Cố Trường An nghe không hiểu, nhưng cũng không ngăn được làm cậu xấu hổ muốn nổ tung, đôi mắt to thoáng chốc nổi lên sương mù: “Phượng Thiên Y, huynh xấu lắm, ta không thèm để ý đến huynh nữa.”
Phượng Thiên Y vừa thấy đùa quá lố, vội vàng vứt thứ đó sang một bên, thành thật dỗ dành bé con, nhưng đứa nhóc này lại phớt lờ hắn.
Phượng Thiên Y đặt một nụ hôn lên môi cậu, gọi: “Ảnh Nhất.”
“Thiếu chủ.” Một người mặc quần áo xám tro đột nhiên xuất hiện.
“Tìm được tiểu hầu gia thì chỉ cần âm thầm bảo vệ là được.”
“Vâng.” Người áo xám nói xong liền biến mất.
“Hài lòng rồi chứ?” Phượng Thiên Y vỗ vỗ mông vểnh của đứa nhóc kia.
“Tiền Cửu Ca quá xằng bậy.” Cố Trường An nhăn mũi lầu bầu.
Phượng Thiên Y thấy bé con nhọc lòng vì người khác, có hơi buồn cười, trộm sách nhét vào trong ngực rồi dẫn người về nhà ăn cơm trưa. Kết quả vừa mới đi tới cổng lớn đã nghe được một giọng nói vui mừng của nữ tử.
“Phượng đại ca, thật trùng hợp, huynh cũng đến đây dùng cơm à.”