Dưới ánh mắt mong chờ của cả lớp tôi từ từ đứng lên,
hướng về phía cô ấy cười rất ác liệt, cười đến Nhạc Nguyệt rợn cả tóc gáy. Đáng
tiếc Lưu người đẹp lại không cảm giác ra được. Tôi nói: "Thật
là làm cho lão nhân gia ngài phải quan tâm, tôi thích gọi anh ấy cái gì liền
kêu cái đấy. Đừng nói hiện tại tôi gọi anh ấy là anh trai, mà bây giờ tôi gọi
là ông xã, thì cậu có tin hay không Thuộc Đình cũng sẽ đồng ý?" Sau đó
tôi nhìn Thuộc Đình nở nụ cười nhẹ: "Đúng
không? Anh trai?" Mà anh mặt không đổi sắc,
chỉ thấy có ánh sáng chợt lóe lên trên mắt anh. Lưu Uyển Tình lại như tôi đoán
mặt trắng bệch.
"Không biết xấu hổ, mới mấy tuổi đầu
liền muốn có ông xã rồi? Hừ, không biết xấu hổ vậy mà là Thiên Sứ sao? Chỉ có
ngu ngốc mới có thể bị cậu lừa gạt!"Lưu người đẹp nói không
suy nghĩ.
Tôi dùng ánh mắt thương hại nhìn cô ấy, Lưu người đẹp
thật đáng thương, cô ấy không biết câu nói kia sẽ làm nhiều người tức giận sao? "Này,
Lưu người đẹp, cậu cho rằng mắt của mọi người đều mù sao? Hoặc cậu cho là tất
cả mọi người rất ngu ngốc, sẽ bị tôi lừa gạt sao? Ha ha a." Tôi
nhìn cô ấy liền thấy sắc mặt biến thành xanh nhạt, không nhịn được cười ra
tiếng.
"Tôi gọi anh ấy là anh trai cũng tốt,
ông xã cũng tốt, dù sao tôi cũng được gọi. Chỉ sợ có người, muốn gọi như điên,
mà người khác còn không cảm thấy biết ơn đâu." Tôi vừa
nói xong, cả lớp cười ầm lên.
Vì năm lớp mười một, có một lần Lưu người đẹp đến nhà
họ Thuộc muốn nhận thức mẹ nuôi, kết quả bị từ chối. Vừa đúng lúc lớp chúng tôi
có rất nhiều bạn học ở nhà họ Thuộc chơi, Lưu người đẹp đến thời điểm, cũng chỉ
cố lấy lòng cha mẹ nuôi tôi, không có chú ý quan sát xung quanh, bằng không cô
ấy sẽ phát hiện ở sau cửa có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. Sau đó mọi người
thấy cô ấy cố gắng muốn chiếm được sự chú ý của mẹ Thuộc, nên cũng xấu hổ không
chào hỏi, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trong nhà Thuộc Đình chơi điện
tử. Mặc dù mọi người sau đó cũng rất có ý tứ không nói chuyện này trước mặt cô
ấy, nhưng lúc nói chuyện phiếm, ai lại chịu bỏ qua? Tôi nhắc
tới chuyện này, dĩ nhiên mọi người ngầm hiểu lẫn nhau nên cười rộ.
Lưu Uyển Tình bị lời nói của tôi mà giận đến sắc mặt
tím ngắt, rốt cục, cô ấy ném quyển sách trên tay xuống, xoay mặt sang mọi người
hét: "Có cái gì hay mà cười
?" Sau đó vội vã ra khỏi lớp học. mọi người căn bản không
cho cô ấy mặt mũi, cười đến nhiệt tình. Tôi xoay người trước mọi người ôm một
quyền, "Thưa quý vị, cảm ơn mọi
người nể tình. Về phần cô ấy, ai, giáo dục ở nhà chưa tốt, quý vị không nên chê
cười." Mọi người sửng sốt một chút, sau đó cười càng lớn
tiếng hơn.
Sau đó tôi thấy được khóe miệng Thuộc Đình nụ cười
chợt lóe rồi biến mất. Ông trời, chính là nụ cười như vậy, làm tôi lạc mất tâm
hồn đây mà.