Khi kỳ thi đại học kết thúc, biết được chúng tôi thi
không tệ, người lớn hai nhà cùng nhau đi du lịch.
Bọn họ đi được nửa tháng, điểm của chúng tôi cũng đã
có.
Ngày đó tôi đang nằm vùi ở phòng khách lớn nhà họ
Thuộc xem ti vi, trong khoảng thời gian này, việc tôi làm nhiều nhất chính là
xem ti vi. Tôi không biết những ngày qua Thuộc Đình đang làm gì, sau khi chúng
tôi tiễn hai mẹ ra sân bay, về đến nhà anh liền chui vào phòng, hơn nữa còn
khóa cửa lại. Gõ mấy lần mà không mở, tôi cũng không muốn đi chọc giận anh,
không để cho mình ngày càng đáng ghét hơn, liền chạy đến phòng khách xem TV.
Những ngày đó tôi sống một cách mơ hồ, cho nên cũng
quên ngày công bố điểm thi.
Chỉ biết là sáng sớm hôm đó Thuộc Đình đã ra ngoài rất
sớm. Lúc anh trở lại, tôi đang nằm ở trên ghế sa lon ngủ. Anh đánh thức tôi
dậy, tôi thấy được sắc mặt của anh rất bình tĩnh.
"Thế nào?" Mới vừa
tỉnh ngủ, nên khàn giọng, anh nhìn vào mắt tôi, trong mắt không hài lòng, "Biết
em thi bao nhiêu điểm không?"
Lời của anh nháy mắt làm tôi ngây ngẩn cả người, điểm?
Cái gì điểm? Sau đó tôi liền hiểu, vẻ mặt cợt nhả trả lời anh: "Không
biết, anh không phải đi xem sao?"
Hai tay anh ôm lấy người tôi, từ từ nâng tôi đứng dậy.
Tôi vươn tay vòng qua cổ anh, "Thế nào? Anh thi không
tốt sao?"
Anh cười, nụ cười mà tôi rất thích, nụ cười kiêu ngạo
và tự tin, "Tâm Tâm, anh có nên đánh
vào mông em vì những lời này không, em dám xem thường anh?"
Nếu không phải là thi không tốt, thì tại sao lại có vẻ
mặt này? Hoặc là. . . . . "Em thi không được tốt
sao?"
Anh nghiêm chỉnh nói: "Em
không tự tin vào mình sao? Cần phải đánh vào mông em mới được."
Nếu đều không phải là thi không tốt, tôi kéo đầu anh
xuống, bắt đầu hôn anh, "Nếu thi tốt, vậy thì
không cần đánh đòn, liền phạt em hôn anh đi."
Giọng nói của anh trong miệng tôi, "Nghịch
ngợm."