"Quan Tâm, tớ không biết nên làm gì
bây giờ. Tớ không muốn trở về, tớ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà không có anh
ấy."
"Nhạc Nguyệt, cậu không có ở
nhà?" Cô ấy cùng Mạc Hối ở bên
đó thuê phòng ở, cũng giống tôi cùng Thuộc Đình như vậy.
“Uh, Quan Tâm, tớ chỉ muốn lúc này rời
khỏi thôi."
"Không được, Nhạc Nguyệt. Cậu hãy
nghe tớ nói, cậu mau trở về, tớ lập tức đi đến chỗ cậu." Tôi hạ
quyết tâm. Dù sao tôi trong vài ngày này xem qua các người đẹp đủ màu sắc đến
trường học tìm Thuộc Đình cũng đã tâm phiền ý loạn, lại không thể cùng anh cãi
nhau. Tốt nhất tôi nên rời đi, mắt không thấy thì tâm mới không phiền. Nhạc
Nguyệt vừa vặn cung cấp cho tôi một lý do hoàn hảo để rời
khỏi.
"Uh, Quan Tâm, tớ nhớ... muốn gặp cậu
quá. Tớ sẽ chờ cậu." Giọng
cô ấy đã có chút vui vẻ.
Vì thế tôi gọi điện thoại cho Tang Khả Trữ, nhờ cô ấy
giúp tôi xin phép, sau đó bắt một máy bay sớm nhất đi miền Nam.
Tôi không có báo cho Thuộc Đình biết, thứ nhất tôi muốn anh ấy sẽ không để ý
đến hướng đi của tôi; thứ hai. . . . . . Tôi vẫn là muốn thử xem anh ấy có thể
hay không đem tôi để ở trong lòng.
Trải qua bốn giờ bay, tôi đến thành phố nơi Nhạc
Nguyệt ở thì đã là đêm khuya. Bởi vì trên máy bay không thể mở điện thoại, nên
tôi không biết Thuộc Đình có thể hay không tìm tôi, nhưng tôi quyết định đêm
nay sẽ không mở máy.
Máy bay hạ cánh, đã nhìn thấy Nhạc Nguyệt ở lối ra chờ
tôi. Cô ấy có chút gầy, khả năng mấy ngày này thật sự có việc phát sinh.
Tôi vừa ra khỏi cửa, cô ấy liền chạy tới ôm lấy tôi,"Quan
Tâm, tớ nhớ cậu chết đi được."
Tôi cũng ôm lại cô ấy, "Nhạc
Nguyệt, tớ cũng vậy nhớ cậu muốn chết. Cậu cũng không lương tâm, cũng không đến
thăm tớ."
Cô ấy cười, nụ cười lại có theo chút mệt mỏi, "Đi
thôi, chúng ta tìm một chỗ, rồi tán gẫu suốt đêm đi."
"Cậu cũng thật xấu, không có điện
thoại cho Mạc Hối?" Tôi
thúc vai cô ấy.
"Vô nghĩa, đương nhiên là không
có." Cô ấy quay lại liếc mắt
tôi một cái, "Nếu gọi, cậu cũng biết
anh ấy mà, sẽ để tớ thân gái một mình ở giữa đêm trên đường phố lớn sao? Cho dù
không có tình yêu, anh ấy cũng là người đàn ông tốt."
Tôi nở nụ cười, xem ra trong bốn giờ qua, cô ấy đã suy
nghĩ rất nhiều. Vì thế tôi cũng nở nụ cười xấu xa,"Được
rồi, đêm nay chúng ta cũng tắt hết điện thoại, hoàn toàn biến mất, cho những gã
đàn ông này cũng học lo lắng một lần xem sao."
Cô ấy phá lên cười, "Tốt,
Quan Tâm, tớ biết cậu là Ác Ma nhất định là so với tớ còn lợi hại hơn. Đi thôi,
đêm nay sẽ không mở máy."
Vì thế, chúng tôi đến khách sạn tốt nhất của thành
phố, chọn phòng tổng thống cao cấp, hoàn toàn quyết định sẽ một đêm ở chỗ này
mà không có đàn ông.