Trường học muốn cử tôi đi nước Anh với tư cách là sinh
viên trao đổi. Tôi không muốn đi, bởi vì tôi không thích tính kiểu cách của
người Anh. Nhưng chủ nhiệm khoa muốn tôi suy nghĩ, trong một tuần lễ cho thầy
ấy câu trả lời.
Tôi không nói cho Thuộc Đình biết, anh ấy hiện đang
bận rộn yêu đương, tội gì phải
lấy việc vặt như vậy mà làm phiền anh? Cho dù có nói với anh, anh cũng sẽ không
nói với tôi: Quan Tâm, em không nên đi, anh không thể không có em được.
Thực ra là tôi không hạ quyết tâm được, không phải
tính kiểu cách của người Anh, mà là tôi rời không được Thuộc Đình. Tôi không
biết nếu tôi đi nước Anh, không nhìn thấy
Thuộc Đình, mỗi đêm không có nhiệt độ cơ thể của anh làm hơi ấm, tôi như thế
nào sẽ vượt qua một năm dài đằng đẳng được chứ?
Cách thời hạn của chủ nhiệm khoa còn một ngày. Ngày
mai, tôi phải quyết định, là đi hay vẫn là ở lại. Đi, sẽ có một năm không nhìn
thấy Thuộc Đình; ở lại, thực ra cũng giống nhau, chỉ có thể nhìn Thuộc Đình
cùng người con gái khác khác tình cảm ngọt ngào, thì chỉ càng thêm đau khổ
thôi. Nhưng mà quyết định thật sự rất khó khăn.
Ngồi ở hồ Vô Danh, nhìn mặt trời buổi chiều từ từ
khuất bóng, hồ nước một màu đỏ, như màu máu tươi vậy.
Di động reo, là Thuộc Đình gọi đến. Tôi đặt nhạc
chuông điện thoại khi Thuộc Đình gọi đến là bài hát mà tôi yêu thích ——《Yêu là
đáng giá cả đời》của Kỷ Như 璟. Mỗi
lần Thuộc Đình gọi tới, di động sẽ vang lên: "Người
phụ nữ bạn yêu là ai có đáng giá cả đời không? Bất kể bao lâu cũng không chia
cách. Người phụ nữ bạn yêu là ai có đáng giá cả đời, mỗi sáng bạn thức dậy sẽ
nhìn thấy bên cạnh?" Đây là điều tôi vẫn muốn
hỏi Thuộc Đình. Tôi biết câu trả lời không
phải là tôi.
"Alô, em đây." Tôi nắm
lấy di động, nghe bên kia giọng nói truyền đến, mỗi một câu một chữ làm trái
tim tôi từng chút một vỡ vụn ra.
"Quan Tâm, anh nghĩ anh yêu cô ấy
rồi." Ở đầu bên kia điện thoại
anh nói, "Anh muốn cô ấy luôn luôn
ở bên cạnh anh, anh không muốn cô ấy không hạnh phúc; mọi lúc mọi nơi khi ở bên
cô ấy đều cho anh niềm vui, thật muốn ở bên cô ấy suốt cả đời. . . . . ."
Tôi đã không còn nghe được anh ấy đã nói những gì.
Thuộc Đình có nói qua, chỉ cần anh không nói yêu, thì người con gái đó sẽ không
phải là người yêu của anh. Tôi biết sớm muộn gì sẽ có một ngày như thế, nhưng
mà không nghĩ đến, ngày này đến thời điểm tôi sẽ bất lực chống cự như vậy. Nước
mắt tôi không thể kiềm nén lại được, chảy dài xuống, tôi không biết tự nhiên
trên tay vì sao có thể có màu đỏ như vậy.
Hóa ra mặt trời chiều trong mắt người yêu lại chảy ra
máu. Thuộc Đình, kiếp này có một người con gái vì anh rơi lệ đến ra máu, anh
cũng xứng đáng có được. Tuy rằng anh không biết.
"Tâm Tâm, em có nghe không?" Anh
hỏi.
"Đúng vậy, em đang nghe đây." Tôi
trầm giọng trả lời, "Anh trai, tìm kiếm nhiều
năm như vậy, rốt cục anh cũng tìm được cho mình một người cô gái đáng giá cả
đời để, thật chúc mừng anh." Hít mũi một cái, nhìn trong
máu mũi cũng bắt đầu chảy ra, tôi bỗng nhiên muốn cười.