Ngày hôm sau, thời điểm rời giường, sắc mặt của tôi
tái nhợt như quỷ vậy, khi chải tóc
nhìn trên đầu một mái tóc đen bóng, có một ít sợi tóc như lụa trắng. Bây giờ
còn có loại chuyện này sau một đêm trở thành đầu bạc? Tôi cười nhạo chính mình.
Ngoài việc muốn nói cho chủ nhiệm khoa tôi đồng ý đi
nước Anh, tôi còn muốn tuyển ra tân hội trưởng cho hội sinh viên. Tôi nhìn
trúng trong sinh viên khoa toán đại học năm nhất Trần Khắc Thuyền. Đó là một
thiên tài toán học, lúc thi tốt nghiệp trung học toán học đạt được điểm số rất
cao, là trước nay chưa có, hơn nữa, cậu ta còn có năng lực tổ chức cùng năng
lực lãnh đạo rất mạnh mẽ.
Giương mắt nhìn lên, Thuộc Đình cùng Tiểu Bình như một
đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, anh ôm Tiểu Bình tới đây, "Tâm
Tâm, em đêm qua đã chạy đi đâu? Điện thoại cũng không gọi được."
"Điện thoại của em hết pin." Tôi
bình tĩnh không giống như nói dối, "Sáng
sớm mới nhìn thấy tin nhắn của anh."
"Thật muốn đi?" Anh
hỏi.
"Thật muốn đi." Tôi trả
lời.
"Được rồi, vậy em tự giữ gìn sức
khỏe." Nhìn không ra vẻ mặt anh, "Khi
nào thì bay?"
"Sáng sớm ngày kia." Tôi
cũng vậy bình thản như nước.
"Nhanh như vậy? Không phải nói tuần
sau sao?" Anh nhíu mày.
Tôi cũng vậy lựa chọn lông mày, "Dù
sao sớm muộn gì cũng đi, không bằng đi sớm một chút, đi sớm để thích nghi với
hoàn cảnh."
"Tốt lắm, hai ngày này buổi tối anh
liền hy sinh Tiểu Bình rồi, ở lại với em." Anh nói
đùa.
"Tốt, anh trai, hai ngày." Ta cũng
không nói đùa, chuyển hướng qua Tiểu Bình, "Cô thả
anh ấy được không? Hai ngày."
Tiểu Bình có chút không vui, lấy tay hung hăng véo
thắt lưng Thuộc Đình một phen, vẫn là ra vẻ
hào phóng, "Cô là em gái kết nghĩa
của Đình, tôi cũng sẽ không ghen tuông? Hai ngày." Cô ta
chuyển hướng Thuộc Đình, "Cho anh tự do hai ngày,
anh cẩn thận cho em."
Hai ngày này tôi cũng không có luôn cùng anh một chỗ,
tôi cũng không muốn khi tôi đến nước Anh mà sau đó còn vì anh ở trước mặt Tiểu
Bình giải thích cái gì. Chính là buổi tối, tôi muốn ôm anh vào giấc ngủ.
Buổi chiều đầu tiên tôi dọn căn hộ thật sạch sẽ, cũng
làm một số món ăn mà Thuộc Đình thích. Khi đang nấu cơm đột nhiên nghĩ đến một
câu: Con đường dẫn đến trái tim người
đàn ông là đi qua dạ dày (1)? Thật sự là chó má mà,
tôi đem dạ dày Thuộc Đình bắt được qua nhiều năm
như vậy, tim anh còn không phải bị một quả táo bắt được sao? Nhưng mà cũng nắm
quá chặt đi.
(1) Thật ra không
phải câu này đâu nhưng nếu edit như thế thì hơi thô nên tớ nghĩ câu này hay
hơn, nghĩa vẫn như nhau*~*
Cũng không có một bữa tối dưới ánh nến, chia tay thì
cần gì lãng mạn? Chính là ở trên bàn cơm có một con chim trên thiên đường bằng
bột màu xanh đứng trên cành cây, thật bất ngờ, như một thiên nga cô đơn mà tao
nhã đang cong lên một chân đứng ở nơi đó, giống như trái tim tôi cô đơn vậy.
Nhấn phím xuống《 Thực sự muốn yêu em 》của Chu
Huệ, giọng hát ngọt ngào của Chu Huệ ở trong không khí truyền khắp.