Lần trước khi tôi tới cửa hàng này đã nhìn trúng chiếc
nhẫn kia, tôi thích nó ở trong bóng tối, nhất là đeo trên tay, liền phát hiện
ra bí mật này. Tôi rất muốn mua nó tặng cho Thuộc Đình, nhưng nghĩ đến ngón tay
hơi thô của anh, sẽ không đeo được, vậy là anh sẽ không bao giờ phát hiện bí
mật này. Tôi vì thế liền đem chiếc nhẫn này nhớ kĩ trong lòng, nghĩ có một ngày
sẽ tự mua cho mình, hoặc là ảo tưởng muốn
Thuộc Đình tặng cho tôi (nếu như sau này chính anh phát hiện bí mật này, liền
mua tặng cho tôi thì càng tốt).
Sở dĩ muốn Thuộc Đình tặng cho tôi, còn muốn chính anh
đeo cho tôi. Trừ bỏ nguyên nhân này, tôi cũng muốn mượn "Chiếc nhẫn"
để hài hòa "Cởi bỏ", làm cho Thuộc Đình tự tay cởi bỏ sự trói buộc
của tôi với anh. Tất cả chỉ là mua dây buộc mình, chi bằng dùng chiếc nhẫn này
để cởi bỏ đi.
Khi màn đêm buông xuống, tôi cùng Thuộc Đình về chỗ
trọ.
Thuộc Đình còn muốn nói điều gì đó. Còn tôi rót một ly
rượu mà đã mua lúc đi dạo phố, uống một ngụm, sau đó hôn lên môi anh, chuyển
hết rượu vào trong miệng anh, đây là điều cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng
làm. Thuộc Đình cũng có vẻ rất thích thú, từng chút từng chút một nuốt vào, cho
đến khi anh dần dần hai mắt mơ hồ.
"Quan Tâm, em. . . . . ." Anh có
chút không thể tin.
Tôi hôn anh thật sâu, "Ngủ
đi. Thuộc Đình, ngủ đi."
Anh cố gắng tỉnh táo lại, nhưng đối với người đã bỏ
thuốc ngủ vào trong rượu. Anh chật vật một lát, rốt cục cũng thất bại trước sự
kêu gọi của giấc ngủ, nặng nề ngủ, trước khi nhắm mắt thì trừng tôi với ánh mắt
cực kỳ hung dữ. Đổi lại ngày thường, tôi có thể sẽ sợ; nhưng ngày mai, khi
anh...tỉnh lại, tôi đã ngồi trên máy bay rời nước rồi, tôi còn sợ anh sẽ làm
gì?
Ngắm khuôn mặt người tôi yêu, tôi ghé vào tai anh thì
thầm: "Thuộc Đình, em yêu anh,
thế nhưng anh lại không yêu em. Bông hoa tình yêu của em không có cơ hội nở rộ.
Anh biết không? Em rất muốn biết bông hoa của em có màu gì. Nhưng anh không
chịu cho em hạnh phúc; không có hạnh phúc thì sao..., tình yêu chắc là không nở
hoa được rồi." Tôi bật khóc. Ba lần, tôi
nói với anh ba lần về bông hoa tình yêu, nhưng mà cuối cùng tình yêu của tôi
còn không có nở.
Khi khẽ hôn anh, tôi đem hành lý gói ghém xong, chuyển
tới một khách sạn của thành phố B. Cha mẹ cùng cha mẹ nuôi đã chờ ở đó. Tôi nói
với bọn họ đã chuốc thuốc ngủ Thuộc Đình ở chỗ tôi, kết quả bọn họ mất cười.
Cười như vậy để làm giảm đi không khí li biệt đau buồn này, để cho tôi có thể
đem sự đau lòng ẩn thật sâu dưới nụ cười.
Tôi tìm gặp Tiểu Bình, đem Thuộc Đình trịnh trọng phó
thác cho cô ta.