Ở nước Anh ngày trôi qua rất nhanh, nhưng tôi không
vui vẻ gì. Tôi nghĩ về Thuộc Đình nghĩ đến hàng đêm nước mắt đều làm ướt gối.
Trước kia lúc còn trong nước, tuy rằng không phải hàng đêm cùng ngủ, nhưng ít
nhất tôi mỗi ngày đều nhìn thấy anh. Mà nay, tôi hàng đêm mơ thấy anh, nhưng
như thế nào cũng không cảm giác được nhiệt độ của thân thể anh.
Gọi điện về, tôi cũng không hỏi những chuyện có liên
quan của anh và Tiểu Bình. Nhưng Thuộc Đình cũng có gọi điện, anh nói: "Quan
Tâm, em được lắm, em cũng can đản lắm, dám đánh thuốc anh. Nếu không phải anh
biết em không có mưu đồ gì với anh, đừng nói em có đang ở nước Anh, thậm chí em
có chạy đến Sao Hoả, anh cũng sẽ đuổi theo tính sổ với em."
Sau đó chúng tôi đều dựa vào E-mail để liên lạc, Thuộc
Đình viết rất nhiều mail cho tôi, đây là tôi bất ngờ nhất. Có một lần, trong
thư anh nói: Tâm Tâm, em biết không? Hiện tại anh cũng đã bắt đầu trồng một cây
hoa tình yêu, anh nghĩ, anh cũng sẽ biết nó có màu gì rồi.
Đóa hoa tình yêu của anh là vì Tiểu Bình mà gieo
xuống, tôi đã ở nước Anh xa xôi rồi mà còn vì anh đau lòng, còn muốn thấy anh
trồng một loài hoa tình yêu thuộc về bọn họ. Cho nên tôi không đáp lại anh, dần
dần cũng không chịu đọc thư anh gởi, nhưng anh cũng chưa từng từ bỏ qua. Thuộc
Đình, chúng ta cũng nên chặt đứt một cách sạch sẽ được không? Chẳng lẽ chỉ bởi
vì em dùng cách đánh thuốc ngủ anh, anh lại dùng cách thức này để báo thù sao?
Đêm đó, trong lúc hôn mê khi anh còn một chút ý thức
nhợt nhạt, liền nghe được cô ấy nói về bông hoa tình yêu. Vừa nghe, tâm bắt đầu
quặn đau —— vì sao, rõ ràng là cùng Tiểu Bình yêu nhau, vì sao còn có thể vì sự
tuyệt vọng của cô ấy mà đau lòng? Có lẽ tình yêu không phải là loại cảm xúc như
anh tưởng tưởng, có lẽ nó còn rất nhỏ bé, Quan Tâm có lẽ đã đem một hạt giống
gieo vào trong máu của anh. . . . . .
Quan Tâm đi rồi, tuy rằng anh mỗi ngày đều cùng Tiểu
Bình một chỗ, mỗi ngày đều nhìn má lúm đồng tiền như hoa của Tiểu Bình, thế
nhưng trong lòng anh không còn tưởng tượng vui vẻ như trước nữa, cảm thấy trong
lòng trống rỗng, tựa hồ mất một cái gì đó. Mỗi đêm trở lại căn hộ, nhìn căn
phòng trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy hư không trước nay chưa từng có.
Ngồi phòng khách xem tivi, như theo thói quen gọi: "Tâm
Tâm, làm cho anh tách cà phê đi." Trong
phòng tắm, cũng buột miệng: "Tâm Tâm, lấy cho anh
khăn tắm." Sáng sớm rời giường cũng
nghĩ đến Tâm Tâm ở phòng bếp đang làm trứng ốp lếp, mặc quần áo thời điểm cũng
nói: "Tâm Tâm, caravat màu lam
của anh để đâu rồi?"
Khi cùng Tiểu Bình đi dạo phố, có đôi khi nhìn thấy
cái này cái kia, đều hiện lên ý nghĩ đầu tiên là: Tâm Tâm sẽ thích. Cùng Tiểu
Bình xem phim, cũng sẽ lựa chọn bộ phim hài mà Tâm Tâm thích nhất.
Khi anh phát hiện những hành động vô thức này của mình
thì thật sự giật mình. Ông trời! Khi nào thì Tâm Tâm đã dung hợp vào máu mủ của
anh mà anh cũng không biết? Khi nào thì bông hoa tình yêu của Tâm Tâm ở trong
lòng anh đã chớm nở nụ hoa rồi? Bỗng nhiên nghĩ đến buổi sáng sớm ngày hôm đó,
khi Tâm Tâm nói cho anh biết phải rời đi thì biểu tình tuyệt vọng cùng bất lực
như vậy. Ông trời! Anh lúc ấy còn cho là mình đã yêu Tiểu Bình, còn ngọt ngào
hạnh phúc chia xẻ với Tâm Tâm, anh thật là tên khốn mà! Anh giờ mới hiểu được
vì sao mỗi lần thấy Tâm Tâm cùng Kỷ Như Hàng cùng một chỗ lại không được thoải
mái, mới hiểu được nghe được Tâm Tâm phải đi thì trái tim đột nhiên một trận co
rút hoá ra là mùi vị đau lòng. . . . .Trên ngực còn lưu lại dấu vết hình lưỡi
liềm kia, đó là sự thoải mái duy nhất an ủi tâm hồn tịch mịch của anh, vuốt ve
dấu vết kia như có thể cảm giác được độ ấm của môi Tâm Tâm.