Thuộc Đình? Thật sự làm tôi rất bất ngờ. Kỳ thật tấm
hình kia rất đẹp, tôi thực thích.
Tôi cười, "Ai còn
quan tâm. Hiện tại anh ấy đã là đồ của người khác, thì cũng không nên xen vào
việc của em nữa. Chị cũng không cần để ý đến anh ấy, nhớ đem đủ tiền cho em là
được rồi. Em sẽ cùng chị ký một bản hợp đồng, không cho anh ấy làm mọi việc
thêm rắc rối nữa."
"Ah, Quan Tâm, sao em lại quan
tâm?" Chị ấy giả vờ điệu bộ đau
lòng, "Nếu em sinh ra là một
người đàn ông thì không phải tốt hơn sao? Như vậy kiếp này không phải em chị
liền không kết hôn."
"Sai lầm rồi, Như Thần yêu quí. Nếu
em sinh ra là đàn ông, thì Thuộc Đình nhất định phải là phụ nữ, em vẫn sẽ yêu
người ấy." Tôi thấy sự phản ứng của
chị ấy liền nói tiếp, "Thế nhưng, nếu chị khẳng
định hiến thân cho em..., em có lẽ sẽ không ngại gì liền bỏ anh ấy theo
chị."
"Coi như hết." Chị ấy
lại ngồi xuống, "Chị mới không cần làm
người thứ hai của em đâu. Nếu quả thật như vậy, chị muốn riêng một mình em
thôi."
Đêm đó tôi ở trong căn hộ chung cư của Kỷ Như Thần. Mà
căn nhà trọ nhỏ của tôi, tôi muốn trở về nhưng lại không dám. Muốn trở về, muốn
nhìn một chút phòng nhỏ của tôi có hay không bị bụi bẩn; nhưng lại không dám,
tôi sợ sẽ nhìn thấy quá khứ ngọt ngào mà đau thương. Huống hồ Kỷ Như Thần nói
Thuộc Đình bây giờ còn ở chỗ đó, như vậy thì tôi càng lại không dám trở về, tôi
sợ nhìn thấy Tiểu Bình ở chỗ đó, sợ nhìn thấy đó sẽ không còn là nhà của tôi
nữa. . . . . .
Cảnh tình sẽ làm thêm đau lòng. Cùng chị ấy đắp
chăn tâm sự, tới khi mặt trời đã mọc hướng Đông. Tuy rằng tôi rời đi chỉ có năm
tháng, lại giống như đã năm năm trôi qua vậy.
Ngày hôm sau tôi đến trường học thăm bạn bè này nọ,
Trần Khắc Thuyền trên mặt như đói khát đã lâu chạy tới, "Chị
Quan Tâm, em van cầu chị, chị mau trở lại về đi, trời ạ, em mệt chết đi
được."
Ha ha ha, tôi không thể không cười xảo quyệt, rời đi
là chính xác, tôi lại một lần nữa khâm phục bản thân mình. Trần Khắc Thuyền là
một nhân vật lợi hại, cậu ta đã mệt mỏi như con chó rồi, nếu đổi lại là tôi,
tôi đây đã chết sớm rồi. Tôi đối với cậu ta muôn phần thông cảm, nhưng thông
cảm cũng chỉ là thông cảm mà thôi, nếu để gánh nặng này lại ôm trên người tôi,
đó là không có khả năng. Vẫy vẫy tay, tôi rời khỏi hội sinh viên, không mang
theo một đám mây nào.
Bởi vì nghe nói công ty Thuộc Đình gặp chuyện không
may, tôi không có ở trường học quá lâu, ngồi trên xe tới Thuộc Thị. Bất kể nói
thế nào, Thuộc Đình là người đàn ông tôi yêu, tôi không muốn anh gặp phải
chuyện gì, hơn nữa Thuộc Thị cũng có cổ phần của tôi, hay là đi xem qua một
chút đi, nếu như có thể góp thêm chút sức thì càng tốt.
Đứng trước tòa cao ốc thương mại hoàng kim (1)của
Thuộc Thị, nhìn lên ba mươi sáu tầng theo phong cách kiến trúc Châu Âu, đây là
công ty con Thuộc Thị khai trương tới nay, là lần thứ tư tôi xuất hiện ở đây.
(1) hoàng kim: vàng