Thuộc Đình không để những trò lừa rẻ tiền này vào mắt,
nhưng mấy ngày hôm trước có một bức thư lại làm cho anh e ngại ——sáng sớm hôm
đó thư ký đưa vào một lá thư được gửi đến, mà trong đó có một bức đã được mở,
gần như là mỗi ngày ở công ty liên tục phát hiện những
lá thư đe dọa.
Sau khi xem xong, Thuộc Đình tức giận đến thiếu chút
nữa đem nhân viên bảo vệ xa thải hết. Làm cho anh tức giận nguyên nhân chính là
cái tên cướp kia hăm dọa Thuộc Đình, cẩn thận người bên cạnh anh sẽ gặp phải
tai ương.
Mà bên cạnh anh người quang trọng nhất, chính là Tiểu
Bình. Vì vậy Thuộc Đình luôn để Tiểu Bình bên người, sợ sẽ có một chút sơ xuất.
Lên tầng cao nhất toàn bộ đều trong trạng thái được
bảo vệ. Thuộc Đình đã báo cảnh sát, cảnh sát mai phục tại các nơi dễ dàng phát
sinh nguy hiểm, toàn bộ quá trình đi lại của Tiểu Bình đều có vệ sĩ đi theo,
nhưng Thuộc Đình vẫn lo ngại, cảm giác chỉ có để cô ta buộc ở bên người mới an
tâm, mà Tiểu Bình mấy ngày nay đã buồn bực như
muốn nổi điên lên rồi, thường chuồn êm ra ngoài để thở khí trong lành.
Khi tôi đi lên, bảo vệ ở dưới đã báo lên cấp
trên. Cho nên, khi một cửa thang máy mở ra, một khẩu súng liền chỉa vào đầu
tôi. Đó là vệ sĩ chuyên nghiệp Thuộc Đình mới thuê, tốc độ rút súng rất nhanh,
giọng nói lạnh lùng , "Giơ tay lên."
"Ha ha, ông anh, ở trong nhà còn đeo
kính, có thể thấy rõ đường không?" Mặt
không đổi sắc, giơ hai tay lên, hướng anh ta hỏi.
Thuộc Đình nghe thấy tiếng đi ra, "Quan
Tâm? Sao em lại tới đây?" Giọng nói của anh lộ ra
sự ngạc nhiên, trên mặt cũng tràn ngập vẻ không tin. Nghe giọng nói kia, giống
như là không chào đón tôi vậy.
"Được rồi, anh trai. Đối với sự xa
cách lâu ngày mới gặp lại mà nói, thì thái độ của anh thật làm cho
em rất bất mãn. Em cảm thấy ít nhất anh cũng nên tới đây cho em một cái
ôm." Tôi hướng anh lắc đầu,"Nhưng
mà, nhìn thấy khẩu súng này, em tuy vậy sẽ tha thứ cho anh. Lại đây nào, anh
trai, cho em một nụ hôn chào đón đi."
Anh không vui lắc đầu, "Lúc
nào rồi, mà em còn hay nói giỡn." Khi anh
ra hiệu, vệ sĩ liền cất lại súng, nhưng vẫn là thật cẩn thận nhìn tôi.
Tôi biết ngay lúc này anh ta cũng sẽ không tin tưởng
bất luận kẻ nào, nhưng tôi cùng Thuộc Đình quan hệ anh ta không biết, cho nên
tôi không trách anh ta, hơn nữa, có người như vậy ở bên cạnh Thuộc Đình, tôi
liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Đi vào phòng làm việc của anh, bên trong là một mớ hỗn
độn, vài nhân viên quản lý cấp cao ngồi chỗ kia, mặt người nào người nấy không
còn chút máu.
"Thật đáng sợ, anh trai, không cần
phát hỏa lớn như vậy chứ?" Tôi
nhặt lên dưới đất bình hoa nhỏ thời Tống Triều, "Bình
hoa này rất quý, nếu anh không muốn thì nói một tiếng, tặng cho em đi, em đang
rất cần tiền." Chậc chậc có tiếng thở
dài, lắc đầu, tôi như tiếc cho bình bình hoa này, ánh mắt như đồng cảm với cái
đồ cổ bị ném đi kia.