Tôi không thể cử động được, bụng trong nháy mắt lại
quặn đau gay gắt, mắt thấy con dao đang từ từ hạ xuống, tôi nhắm mắt lại ——
Thuộc Đình, tạm biệt!
Chợt nghe một tiếng "Bang", cảm giác trên cổ
có chút gì lành lạnh, mà lực đạo trên người cũng được buông lỏng xuống, cổ
chính là có một chút đau, cúi đầu nhìn thấy: con dao trên tay hắn không biết đã
bị ai đánh một cú, chảy máu ồ ồ. Hắn ngồi bệt trên mặt đất, tay kia thì nắm
chặt miệng vết thương đang chảy máu.
Tôi một cước đá ngã hắn, rồi sau đó còn đấm đấm đá đá
hắn, toàn bộ đau khổ trong lòng đều phát tiết lên...người cái tên đáng thương
này, cho đến khi một đôi bàn tay to kéo tôi ra.
Quay đầu lại, là Kỷ Như Hàng. Anh ta không giống Thiên
Sứ, trên người mang một bầu không khí ớn lạnh làm cho anh ta càng giống như một
Diêm Vương đòi mạng hơn. Anh ta đá đá người đàn ông đang nằm trên đất, thấy hắn
ta không còn nổi điên nữa, mới vòng quanh tôi đến bên Thuộc Đình.
Thuộc Đình đẩy Tiểu Bình từ trong lòng ra, nhưng vẫn
nắm tay cô ta, gật đầu với Kỷ Như Hàng,"Tôi
nợ anh một lần, về sau nếu Lôi Minh muốn có sự giúp đỡ ở trên địa bàn Thuộc thị
chúng tôi, Thuộc mỗ sẽ không tiếc sức mình."
Kỷ Như Hàng đẩy tay anh ra, "Thuộc
Đình, tôi không phải vì anh. Tôi là vì Quan Tâm, chúng tôi là bạn bè, cô ấy lại
là ân nhân của Lôi Minh chúng tôi. Nếu không phải lần này cô ấy có dính dáng đến
dòng nước đục kia thì chúng tôi cũng sẽ không để ý đến loại sự tình này
đâu." Sau đó anh ta muốn kéo tôi đi.
"Chờ đã, Quan Tâm," Thuộc
Đình hét với tôi,"Em thật sự mang thai?" Anh
nhìn bụng tôi.
"Ha ha, lừa anh đấy." Tôi lắc
đầu. Tất cả đều đã qua rồi, tôi mang thai chỉ là tăng thêm phiền toái mà thôi.
Nhìn tình cảm của anh cùng Tiểu Bình, đứa nhỏ đã không còn trở thành chướng
ngại với bọn họ rồi, hơn nữa nếu Thuộc Đình cướp lấy đứa bé này từ tôi..., tôi
sẽ không còn gì nữa, "Em chỉ ăn nhiều nên mập lên
một ít thôi."
Thấy anh vẫn còn hoài nghi, tôi cười, "Thuộc
Đình, anh xem, em đi nước Anh mới được năm tháng thôi, anh có thấy
qua phụ nữ có thai năm tháng mà bụng nhỏ như vậy chưa?"
Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt tôi, bởi vì tôi vừa
nói dối thì sẽ chớp mắt, khi anh nhìn hai mắt tôi cũng không chớp mà còn nhìn
lại anh, thì mới có chút tin tưởng.
"Quan Tâm, cám ơn em. Này, Tiểu Bình,
nói câu gì đi." Anh nhắc Tiểu Bình.
"Quan tâm, cám ơn cô." Tiểu
Bình nói câu cảm ơn cũng chẳng chân thành gì, vừa dứt lời lại gục vào trong
lòng Thuộc Đình.
"Cô ấy còn sợ hãi." Thuộc
Đình cười cũng chẳng thoải mái gì. Tôi nghĩ có thể là bởi vì vừa rồi chúng tôi
nói vài lời làm cô ta rất không thoải mái, nhưng nếu lúc đó, không nói như vậy
người khác sẽ tin sao?