Sau đó tôi bay tới trước mặt mẹ nuôi: "Mẹ
nuôi, con ở đây này, mẹ có thấy con không?"
"Tâm Tâm, Tâm Tâm, con mau tỉnh lại
đi, được không, tỉnh lại đi. . . . . ." Mẹ hai
tay lắc lắc người nằm trên giường.
Tâm Tâm? Người nằm trên giường là tôi sao? Tôi cũng
nên đi qua thăm dò thử coi sao——
Người đó quá xấu! Tóc bị cạo sạch, trên da đầu còn dán
thật nhiều thiết bị y tế ống dẫn và tấm kim loại, trên mũi được phủ bởi mặt nạ
thở oxy, trên cánh tay cũng gắn rất nhiều ống tiêm trên tĩnh mạch, sắc mặt tái
nhợt, giống như bộ dạng gần đung đưa trước cái chết vậy. Chỉ có khi bên cạnh
máy theo dõi nhịp tim vang lên từng hồi mới thể hiện được cô ấy còn sống.
Người này là tôi sao? Tôi nghiêng đầu nhìn.
Ngồi bên giường là một người đàn ông, anh ta nắm lấy
tay của tôi, người này rất giống Thuộc Đình."Tâm
Tâm, tỉnh lại, tỉnh lại đi. Tỉnh lại để nhìn anh được không?" Giọng
anh có chút nghẹn ngào, "Tâm Tâm, anh biết là anh
đã làm tổn thương lòng em, nhưng mà, em cho anh thêm một cơ hội bù đắp lại,
không cần khi anh yêu em thì là lúc em rời bỏ anh. Tâm Tâm, không cần tàn nhẫn
như vậy."
Thuộc Đình đang nói anh yêu tôi. Quả nhiên là đang nằm
mơ, tôi muốn bay qua nhìn. Anh thật tiều tụy, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm người
con gái xấu xí trên giường.
"Tâm Tâm, anh đã sai rồi, anh không
nên trốn tránh tình yêu của em. Tâm Tâm, em biết không? Em đã sớm ở trong lòng
anh rồi, chỉ là anh vẫn không dám thừa nhận mà thôi, anh là một người nhát gan
mà." Anh nắm tay tôi lau nước
mắt, Thuộc Đình đang khóc .
"Tâm Tâm, em nhất định là không biết,
tuy rằng anh có nhiều bạn gái như vậy, nhưng trong lòng anh yêu nhất chính là
em. Em không biết, mỗi lần khi anh ở cùng cô gái khác ra ngoài vui đùa, còn có
cảm giác áy náy, anh cảm thấy anh đã làm chuyện không phải với em. Anh biết anh
còn ngờ nghệch, anh nghĩ chỉ cần không thừa nhận yêu em, thì anh sẽ không yêu
thương em. Tâm Tâm, tha thứ cho anh, cho anh thêm một lần cơ hội nữa được
không? Tỉnh dậy đi."
Tôi nhìn thấy cha mẹ bọn họ đều rơi lệ. Cha đi đến vỗ
vỗ vai anh, "Tiểu Đình, đừng như vậy,
con nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ ở bên cạnh coi chừng dùm cho, con đã hơn mười
ngày không ngủ rồi. Còn như vậy nữa, đợi tới lúc Tâm Tâm tỉnh, con lại đổ bệnh
thì sao, cha cam đoan với con, Tâm Tâm tỉnh lại chúng ta liền báo cho con đầu
tiên."
"Không, cha Quan, con không đi, con
muốn ở bên cạnh chờ Tâm Tâm mở mắt, con muốn khi cô ấy mở mắt ra người đầu tiên
nhìn thấy là con, cô ấy ở trong mơ sẽ sợ hãi . . . . . ." Giọng
nói của anh nức nở, tôi nhìn thấy nước mắt của anh từng giọt từng giọt rơi
xuống.
Tay vươn ra đón những giọt nước mắt kia, nước mắt
xuyên qua bàn tay tôi rơi xuống, "Thuộc
Đình, anh khóc kìa, thật là kỳ quái, em vì sao lại thấy nó rất nóng?"