Tôi cũng trở về thực tế, rút tay ra, "Anh
trai, anh không bận? Công ty không có chuyện chứ? Công ty không có việc gì thì
không cần đến trường sao? Còn có, Tiểu Bình đâu? Anh không sợ cô ta ghen
sao?" Cổ họng của tôi có chút khàn khàn.
Anh nắm lại tay tôi, dùng miếng gạt bông thấm ướt môi
của tôi, "Anh không bận, công ty
đã không có việc gì rồi, em không biết em đã ngủ bao lâu rồi không?"
Thật sự là lâu rồi sao? Không thể nào. Phát hiện sự
nghi ngờ của tôi, anh nói: "Ba tháng. Tâm Tâm, em
làm anh sợ đến phát khiết, em có biết hay không khi em bị Kỷ Như Hàng ôm lên xe
cứu thương thì anh đã sợ đến choáng váng, anh nghĩ lúc đó anh thật sự mất đi em
rồi."
Ba tháng? Mất đi? Ông trời, tôi hồ đồ thật rồi, anh
nói những thứ gì vậy? "Tâm Tâm, em thay anh
chặn một viên đạn, hôn mê đến bây giờ. Cha mẹ của chúng ta đều bị em dọa mà già
đi rất nhiều. Hãy mau khỏe lại. Chờ thân thể của em tốt lên, sẽ có một bất ngờ
đang chờ em." Anh giống như một đứa trẻ
muốn làm hài lòng ai đó mà dâng lên một báu vật
vậy.
Bất ngờ sao? Đám cưới của anh sao? Tôi không cần!
Mệt mỏi quá. Bàn tay lớn của anh thật ấm áp. Tôi ngủ
thiếp đi. Trước khi rơi vào giấc ngủ dường như có nghe được anh đang nói: "Tâm
Tâm, không được ngủ quá lâu đấy."
"Vâng. . . . . ." Tôi mơ
mơ màng màng trả lời.
Khi tỉnh lại, tất cả mọi người đều ở bên cạnh. Cha,
mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi, Kỷ Như Thần, Kỷ Như Hàng, Thôi Tiếu Tuyết, Tang Khả Trữ,
Hứa Uy Nhi, cũng thời gian dài như vậy không gặp là Nhạc Nguyệt cùng Mạc Hối.
Các cô ấy dường như đã khóc vậy. Tôi hướng bọn họ lên
tiếng chào một tiếng: "Hi, tớ đã trở về
rồi."
"Quan Tâm, cậu là tai họa mà, cậu làm
chúng tớ sợ đến chết!" Nhạc
Nguyệt bước đến ôm tôi, "Quan Tâm, Quan Tâm, tớ
biết cậu sẽ không nhẫn tâm mà bỏ lại chúng tớ. Ô. . . . . ."
Thật tốt, lại nhìn thấy các mạch máu đang di chuyển
trong người, tôi cảm thấy còn sống thật là tốt. Mẹ vuốt cái đầu trơn của tôi: "Nha
đầu, mau khỏe lại, con cũng đã là mẹ rồi đấy."
"Đúng vậy, con vuốt ve bụng cũng cảm
thấy nó lớn rất nhanh, còn nghĩ rằng là ai đó nhân lúc con ngủ vụng trộm nhét
đồ vào bên trong nữa chứ.”
"Tốt rồi tốt rồi," cha
mừng đến phát khóc, "Có thể nói vui đùa như
vậy..., con gái yêu của bố thật sự khỏe lại rồi."
Vẻ lo lắng bao phủ giường bệnh này rốt cục cũng đã
tiêu tan đi. Mọi người nhìn lẫn nhau, cuối cùng nở nụ cười.
Một tháng sau, tôi ở bệnh viện sinh hạ đứa con mà tôi
chờ đợi đã lâu, một đứa nhóc đẹp trai khỏe mạnh.
Trong thời gian này, biểu hiện Thuộc Đình giống như
Thuộc Đình trong giấc mơ của tôi vậy, si tình, dịu dàng, che chở
tôi ở trong bàn tay của anh, như một báu vật vậy. Sau khi đứa con được sinh hạ,
Thuộc Đình cầu hôn tôi. Hóa ra, anh nói điều bất ngờ, thật sự là một hôn lễ,
chẳng qua nó không phải là của anh và Tiểu Bình, mà là của chúng tôi.