Thuộc Đình và Mạc Hối rất nhàn nhã nằm ở trên bãi biển
phơi nắng, tôi đứng ở trước mặt bọn họ, chặn đi ánh mặt trời. Mạc Hối mở mắt
ra, "Wow, em gái, cậu đến rồi
à." Cậu ta cười hì hì, không quan hệ gì mà gọi tôi là em
gái, tôi cũng lười cùng cậu ta so đo, liền đứng trước mặt cậu.
"Mạc Hối, cậu đi dạo với tớ một chút
được không?" Tôi vận dụng chút ít mẹo
nhỏ, nhìn qua giống tôi ở chủ động rủ Mạc Hối, nhưng thực sự tôi muốn biết
Thuộc Đình sẽ ghen hay không. Nhưng anh ngay cả mắt đều không có ngước lên,
trong lòng tôi thầm hận, vẫn giả vờ xem ra chẳng có điều quan trọng, tôi đem
lực chú ý tập trung trên mặt Mạc Hối.
Cậu ta cũng không ngạc nhiên, một mặt vẫn
cười nói: "Em gái à, em rốt cục
phát hiện được điểm tốt của anh, nên quyết định dời mục tiêu, ủy thân cho anh
sao?" Tôi từ chối cho ý kiến, lại thân thiết khoác
lấy cánh tay cậu ta, "Đi thôi, chúng ta qua
bên kia nói chuyện." Trước khi đi, tôi lại len
lén nhìn Thuộc Đình một chút, anh chỉ nhíu nhíu mày một chút. Tôi không khỏi âm
thầm thở dài, ôi, rốt cuộc đến khi nào thì anh mới có thể chân
chính cho tôi thấy điều mình cần?
Dưới ánh mắt của các bạn cùng lớp, tôi cùng Mạc Hối
chậm rãi đi tản bộ.
"Nói đi, cậu có chuyện gì? Tớ mới
không tin cậu là vì muốn Thuộc Đình ghen nên mới hẹn tớ." Anh ta
cười cợt nhả, nhưng nghiêm túc hỏi.
Tôi cười khổ, "Anh ấy
sẽ ghen sao? Đừng ngớ ngẩn, nếu anh ấy ghen, khẳng định không phải là vì tớ
đâu." Dừng lại một chút, tôi nói: "Tớ
tới tìm cậu, là vì Nhạc Nguyệt." Cẩn
thận nhìn cậu ta, nhìn thấy sự
ấm áp thoáng qua trên khuôn mặt. Hóa ra Nhạc Nguyệt cũng không phải là đơn
phương.
"Cậu ấy? Cậu ấy có chuyện gì phải nhờ
cậu nói với tớ? Không phải là bởi vì cuộc thi vừa rồi tớ hơn cậu ấy 10 phút
chứ?" Cậu ta lại ra vẻ cà lơ
phất phơ.
"Đừng giả bộ, Mạc Hối, tớ không tin
là cậu không thích cô ấy." Tôi
quyết định tốc chiến tốc thắng.
Quả nhiên, khuôn mặt cậu ta liền suy sụp, "Quan
Tâm, cậu thật đáng ghét, con gái không nên quá thông minh." Tôi
lườm cậu ta một cái. Cậu ta còn nói:"Tớ không muốn nghĩ
chuyện này quá sớm, hiện tại tớ cái gì cũng không có, cha cậu ấy chắc là không
đồng ý đâu. Tớ chỉ muốn đợi cho đến khi tớ có khả năng đem lại hạnh phúc cho
cậu ấy như một món quà trong tương lai vậy, hơn nữa, cậu cũng biết, tớ xuất
thân là. . . . . ."
"Xuất thân thì thế nào? ! Mạc Hối,
bây giờ đã là thời đại nào, ai còn để ý một người có hay không có cha? Chỉ một
câu thôi, cậu có thích cô ấy không?" Tôi lấy
ra bộ dạng của một con gái giang hồ.
Cậu ta cười cười, "Thích!" Tôi vỗ
vỗ vai cậu ta,"Thẳng thắn, Mạc Hối. Cậu sẽ
không người phải hối tiếc đâu."