Chiều tối sau khi đi chơi xuân về, đây là lần đầu tôi
đi ngủ phải khóa cửa phòng lại. Nằm lỳ ở trên giường lắng nghe âm thanh đi lại
của anh trong phòng khách, nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt
cả gối.
Bắt đầu từ trung học, Thuộc Đình liền thay đổi, từ một
cậu bé trở thành một chàng trai đáng ngưỡng mộ như ngày hôm nay. Tôi yêu chính
là đôi mắt thâm thúy như màn đêm vậy, dường như ẩn dấu rất nhiều bí mật. Anh
vẫn không nói nhiều, càng ngày càng nội liễm (1), tựu
như trên người tỏa ra khí chất lãnh đạo, không giận mà uy nghiêm. Có khi mặc dù
anh cười với bạn, nhưng ánh mắt khá lạnh lùng , khoảng cách đối với mọi người
như ngàn dặm.
(1) nội liễm: hướng
nội
Trước kia tôi từ một số hành vi có thể hiểu nội tâm
của anh, nhưng bây giờ, dưới đôi mắt đen thâm trầm kia tôi càng ngày càng thấy
không hiểu lắm .
Nghe được bước chân anh dừng lại trước cửa phòng tôi,
anh đến làm gì? Tôi không tự chủ hô hấp ngừng lại. "Tâm
Tâm, mở cửa." Anh ở ngoài cửa nói.
Tôi không để ý đến anh.
"Thùng thùng ——" từ
tiếng gõ cửa có thể thấy được, anh đối với tôi rất bất mãn. Không biết vì sao,
tôi có chút sợ. Con người của tôi rõ ràng không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ
cần nằm trong tay anh. Chỉ cần anh vừa trừng mắt, tôi liền lập tức nghe lời.
"Quan Tâm, mở cửa!" giọng
anh cho thấy anh hiện tại rất bất mãn, "Nếu tự
anh mà mở được cửa..., em liền thảm."
Tôi mặc kệ! Che lỗ tai lại, không nghe là không nghe.
Tôi khóa rồi, không tin anh dám đá cửa ra được.
Rồi bên ngoài không còn âm thanh nữa, liền nghe được
anh đi rồi. Tôi tức giận đến đem gối đầu hung hăng ném xuống đất, đàn ông là
cái gì, tôi biết anh ước gì tôi không làm phiền anh nữa mà. Tôi rất tức giận,
nên không nghe thấy âm thanh chuyển động của khóa cửa. Nhưng khi tiếng cửa mở
truyền vào tai tôi, tôi biết tôi thảm rồi, muốn chạy trốn cũng đã muộn, đơn
giản là giả chết, nằm lỳ ở trên giường không quay đầu lại. Tôi cảm giác ánh mắt
của anh muốn đốt cháy lưng tôi, trong lòng như đứa nhỏ, thân thể khẩn trương
cứng ngắc .
Sau đó tôi cảm giác anh ngồi lên giường, vừa đến mà
không phát hỏa chứng tỏ anh đã tức điên rồi. Anh ôm tôi thật chặt, tỏa ra các
tia lửa giận. Tôi nhịn đau, từ từ nhắm hai mắt lại không chịu nhìn anh. Anh
liền đem mặt tôi và mặt anh mặt đối mặt.
"Tâm Tâm, mở mắt ra." Thật
ngạc nhiên, giọng anh thực sự không có mùi thuốc súng. Tôi suy nghĩ một lát, sợ
hãi mở ra một con mắt, xuất
hiện trước mắt tôi là khuôn mặt phóng đại, mắt không có cơn tức giận nào. Này,
thật không có phát hỏa.
Thấy tôi mở mắt, hắn lập tức hôn lên. Nụ hôn của anh
cũng rất ác liệt, mang theo một tia hương vị trừng phạt. Người đàn ông này thật
là bá đạo! Buổi tối anh có thể đối với tôi hết sức triền miên, ban ngày lại giả
vờ như không có gì; không cho tôi tức giận, lại không cho tôi tự trừng phạt sự
ngây thơ của mình. . . . . .