Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 7: Chương 7: An Ninh




Edit: Emily Ton.

Sáng sớm, ta bị tiếng chuông di động bên tai đánh thức.

“Xin chào?” Ai a, ai gọi ta vào sáng sớm như vậy......

“Dung Hoa! Heo lười! Tỉnh dậy đi! Không phải cậu đã quên hôm nay chúng ta có hẹn, đúng không?”

Ngay lập tức ta bị tiếng rống to này đánh thức, tiếng thét tức giận truyền đến từ điện thoại là của An Ninh.

“Này? Này? Tiểu Hoa heo lười? Không phải cậu lại ngủ tiếp, đúng không?”

“Không, không.” Ta vội vàng trả lời, tránh để An Ninh cho rằng, ta lại ngủ tiếp.

“Không là tốt nhất, mau chuẩn bị một chút rồi sẵn sàng đi, không phải hôm nay cậu đã rủ tớ đi mua sắm hay sao?”

Từ nhỏ, ta không bao giờ có thói quen ghi nhớ những gì cần làm, may mắn là hôm nay An Ninh đã gọi điện thoại cho ta, nếu không ta đảm bảo sẽ quên buổi hẹn hôm nay.

An Ninh, họ An tên Ninh. Chúng ta là bạn thân từ thời còn học trung học, vẫn luôn học cùng lớp với nhau, hơn nữa không biết có phải duyên phận hay không, chúng ta luôn ngồi cùng bàn với nhau, dần dần, chúng ta trở thành bạn thân không giấu nhau bất cứ điều gì.

Mặc dù chúng ta phải chia tay khi vào đại học, nhưng tình cảm giữa hai chúng ta vẫn không hề suy yếu, những lúc rảnh rỗi đều lên kế hoạch hẹn hò.

Ta xoay người rời giường, nhìn thấy thời gian vẫn còn, vì thế thoải mái trang điểm bản thân mình.

Khi ta rửa mặt, nhìn vào trong gương trên bồn rửa mặt, thấy chiếc vòng trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của mình đỏ như màu máu, tay kia không nhịn được bắt đầu chạm vào nó.

Tivi trong phòng khách đang phát sóng tin tức buổi sáng. Và vụ án trong đó, chính là vụ án mạng tại quán cà phê lúc trước ta từng làm bán thời gian.

Nguyên nhân về cái chết của Tiểu Hoàng, chính là bởi vì quá lao lực nên chết đột ngột. Ta ngồi vào trước bàn cơm, nhìn tivi đưa tin, nghĩ lại những gì xảy ra ngày hôm đó, trái tim ta gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiểu Hoàng xoắn cổ trở thành cơn ác mộng không thể xoá khỏi lòng ta.

Ta đột nhiên nghĩ đến, trước khi đi vào quán cà phê, ta nhìn thấy bác quét dọn vệ sinh kia, khuôn mặt bác ấy âm trầm khủng khiếp, nghiêng người có thể nhìn thấy tròng mắt trắng dã......

“Chào buổi sáng, Tiểu Hoa, mẹ vừa nấu cơm sáng xong, mau ăn khi còn nóng.”

Tiếng của mẹ làm gián đoạn suy nghĩ của ta. Ta liên tục gật đầu, ngăn chặn trái tim mình đang nhảy lung tung trong lồng ngực, không ngờ những hình ảnh khủng bố kia, lại khiến sau lưng ta toát ra một tầng mồ hôi.

Ta dùng xong bữa sáng lập tức từ từ đi tới điểm hẹn, từ rất xa đã nhìn thấy An Ninh vẫy tay về phía mình.

“Cậu rốt cuộc cũng tới, hôm nay nếu như tớ không gọi cậu rời giường, có phải cậu sẽ quên cuộc hẹn của chúng ta hay không?”

An Ninh nối một cánh tay với ta, làm bộ tức giận khi chất vấn ta. Nếu ta phải nói, cô ấy rõ ràng là mẫu hình đàn chị, chân dài và bộ ngực cỡ c. Nhưng cho dù như thế, có đôi khi cô ấy lại giống như chú chim nhỏ nép vào người, thật sự không thể chịu nổi.

“Được rồi, được rồi, là tớ sai.”

Ta buồn cười vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, giữ chặt tay cô ấy và bắt đầu một ngày hẹn hò.

Đầu tiên là đi xem phim. Trên đường đi, chúng ta đã đi qua quán cà phê trước đó ta từng làm việc bán thời gian. Do cái chết ly kỳ của Tiểu Hoàng, quán cà phê cũng bị ảnh hưởng một chút. Hiện tại đang đóng cửa ngừng kinh doanh.

Những hình ảnh ngày đó một lần nữa xuất hiện ở trước mắt ta. Ta vội vàng lắc đầu, muốn xua đuổi hình ảnh xoắn cổ kia, cùng với tiếng cười không ngừng vang lên sau khi Tiểu Hoàng tắt thở.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động của An Ninh vang lên, cô ấy lấy di động từ trong túi ra, tiếp nhận cuộc gọi.

“Uy? A, gia gia.”

“Cái gì...... hiện tại cháu đang đi chơi bên ngoài, đi cùng với bạn...... không tiện tới đó.”

“Vâng...... được rồi, để cháu hỏi bạn ấy một chút.”

Ta kinh ngạc nhìn An Ninh, cô ấy xấu hổ nhìn ta cười: “Xin lỗi Tiểu Hoa, gia gia bảo tớ tới cửa hàng của ông một lúc, có việc gấp, nhưng là tớ ngại để lại cậu một mình, cho nên......”

Ta sửng sốt. Nếu ta nhớ không nhầm, gia gia của An Ninh có mở một cửa hàng, hình như là...... cửa hàng đồ liệm (quần áo liệm cho người chết)?

“Nếu cậu không muốn đi cùng, cũng không sao. Nhưng hôm nay đành xin lỗi cậu, tớ phải đi trước.”

Ta nghe xong, mặc dù trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng vẫn gật đầu, đồng ý đi cùng với cô ấy, sau khi mọi thứ xong xuôi có thể tiếp tục đi chơi nơi khác.

Khi ta tới trước cửa của cửa hàng u ám kia, lập tức nhìn thấy một ông lão tóc bạc đang nghiêng người ngồi ở trên ghế nằm, híp mắt lại, cầm quạt lá cọ và phe phẩy trong tay.

“Gia gia, chúng cháu đã tới.”

An Ninh thét lên một tiếng với gia gia mình, ông lão lúc này mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua ta. Khoảng khắc khi ánh mắt ông dừng lại ở trên chỗ cổ tay của ta, thân thể gầy còm đột nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng run rẩy.

Bộ đồ trắng đơn bạc đong đưa ở trên người ông, bởi vì bị sốc và khiếp sợ khiến khuôn mặt ông trở nên dữ tợn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.