Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 96: Chương 96: Chí hướng Dương ý




Ta không rõ ràng lắm khu quỷ trong giới người tài ba, là phân loại thế nào.

An gia tinh thông nghi thức và trận pháp, đây là một loại phương thức trừ quỷ, kết giới sư kia có lẽ cũng là thuộc một loại thầy trừ quỷ.

Chuyên môn chế tạo kết giới đến khống chế cùng trấn áp ác quỷ.

Tôi đoán vậy nhưng khi tôi nhìn thấy trong ánh mắt của anh ta bắn ra một đấu chí chỉ riêng, khóe miệng không tự giác nhếch lên, mới nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị cũng giống là quên lãng, khiến cho tất cả khẩn trương cùng sợ hãi trong lòng tôi đều biến mất.

“Vậy cậu phải cố gắng lên nha”!

Tôi vì hắn cổ vũ ủng hộ, trong lúc nhất thời tôi nghĩ đến An gia gia, nhớ đến lúc ấy chỗ địa điểm cũ lý hảo Nhạc gia sau khi trở về thỉnh thoảng sẽ tán dương Dương Ý một chút, tôi nói cho hắn biết.

“Cậu còn nhớ rõ An gia gia không? Chính là lão nhân lúc ấy mang theo một đám tiểu bối giúp cậu trừ quỷ nhà kia, cậu có thể đi tìm ông ấy, bái ông làm thầy, ông ấy rất lợi hại!”

Dương ý con mắt có chút mở to, con ngươi co rụt lại, dáng vẻ khó mà tin được, lẩm bẩm nói: “Tôi có thể đi tìm ông ấy sao”?

“Đương nhiên rồi! cậu muốn trở thành kết giới sư, mặc dù tôi không rõ ràng lắm trong hội tình huống này, nhưng tôi nghĩ, cậu nhất định cũng muốn vì những cái oan hồn chết đi kia mà cống hiến, muốn đem bọn hắn đưa về âm phủ, hoàn dương ở giữa một thái bình, mới lựa chọn làm chuyện này, không phải sao”?

Dương Ý đột nhiên cười một tiếng, hai mắt cong cong, khuôn mặt thanh tú bên trên mang theo một loại ước mơ.

Hắn đầu tiên là có chút dáng vẻ tự giễu, chậm rãi nói: “ cậu không biết, trước kia tôi một mực củng cố lấy kết giới địa điểm cũ Nhạc gia, tôi chán ghét đến cỡ nào!”

Nơi đó tựa như là một cái lồng giam, bên trong vươn một đầu xiềng xích, đem tôi vững vàng buộc tại nơi đó, tôi không cách nào rời đi quê hương của mình, bởi vì nơi đó tôi còn có sứ mệnh đây chưa hoàn thành, trách nhiệm của tôi”.

“Thế nhưng, làm tôi không còn đi thủ hộ cái chỗ kia, không còn cần vì nó thiết lập kết giới, tôi lại cảm thấy, nơi này thiếu khuyết một cái gì đó “.

Hắn chỉ chỉ ngực của mình, yên lặng nói, tôi bị ngữ cảm bình thản của anh ta nhuộm đến, tôi chưa hề nghĩ tới, anh ta lại sẽ có ý nghĩ như vậy, rất mâu thuẫn, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, có vẻ như không có vấn đề.

“Từ khi đó, tôi liền ý thức được, chuyện này, tôi làm thật nhiều năm, đã trở thành một loại chấp nhất trong tôi, trách nhiệm của tôi, đột nhiên lúc không cần tôi đi hoàn thành, cảm giác trống rỗng liền đánh tới”.

Anh ta tự giễu cười một tiếng, nhìn tôi, vui đùa hỏi: “ Tôi có phải là trong truyền thuyết Shakes M huyền thoại không? trước đó một mực giãy dụa lấy thoát ly khỏi biển khổ, hiện tại rốt cục thoát khỏi gông xiềng, nhưng như cũ lựa chọn làm một việc này.

Có lẽ, là cảm giác sứ mệnh cùng tinh thần trách nhiệm quấy phá”.

Tay của anh ta đặt ở ngực, cụp mắt xuống nói, trên mặt tôi dần dần triển khai một nụ cười, không biết vì cái gì, tôi từ trong lòng vì anh ta lại cảm thấy vui vẻ.

Cục diện Gia tộc rối rắm được giải quyết, đồng thời, anh ta cũng minh bạch mình muốn làm cái gì.

Tôi lập tức nghĩ đến An Bình ngày đó ngồi tại với khuôn mặt ủ rũ, đôi mắt kiên định và nghiêm túc của cô ấy, với sức mạnh mà tôi không thể lay chuyển.

Cô ấy lựa chọn kế thừa gia nghiệp, cô ấy muốn vì mình gia tộc mà cống hiến, học tập bản lĩnh muốn bảo vệ người nhà, bảo vệ tôi.

Mỗi người đối với tương lai mình, đối với việc mình muốn làm, bản thân họ cũng bối rối mù mờ.

Thế nhưng là bọn họ cũng tìm ra nó.

Cái này ngược lại làm cho tôi có chút không biết làm sao, tôi nghiêng đầu, nghĩ thầm.

Tiếp một năm qua, mình cũng muốn từ tốt nghiệp đại học, đến lúc đó, mình muốn làm cái gì? Tương lai muốn lấy cái gì làm nghề đây?

“Thật tốt đâý, cậu cũng tìm thấy chính mình

Trong lòng nghĩ chuyện mình muốn làm tôi còn không rõ”.

“Nhất định sẽ có, cô sẽ tìm được!”

Dương Ý kích động nói, tôi nghe được câu nói chấn an của anh ra khiến cho trong lòng ấm áp, cũng là dùng sức cùng hắn gật gật đầu.

Xe buýt bên ngoài trời đã có chút tối, trên đường ánh đèn màu da cam chiếu xuống, cỗ xe cao lớn từ bên cạnh xe buýt chạy qua, một cỗ tiếp đến một cỗ, thanh âm xe từ bên tai xuyên qua, nhưng tôi phảng phất nghe không được bên người âm thanh thời gian chảy xuôi qua.

Thẳng đến khi anh ta đột nhiên kêu ra tiếng, tôi mới giật mình.

“ A nha! Tôi đến trạm, về sau có rảnh lại tới tìm cô sau! Đi trước nhé “!

Dương ý từ trên chỗ ngồi đứng dậy, cõng ba lô quen thuộc, vội vội vàng vàng hướng phía nơi cửa sau đi đến, nhấn xuống chuông xe.

Tôi vẫy tay cùng hắn cáo biệt, lại lần nữa dựa vào trở về bên cửa sổ, con mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn ra xa hướng về phía bên ngoài.

Nghĩ đến bên người không ai ngồi, An Bình cũng đã về tới phòng ngủ, trong lòng tôi mới không hiểu có chút cảm giác an toàn, hơi có chút an ủi.

Hơi gió thu lạnh đập vào mặt, tôi đem cửa sổ xe kéo lên, chuẩn bị xuống xe.

Đi đang âm thầm bên trong sân trường đại học, tôi gọi điện thoại cho An Bình.

“Này … vậy, cậu chưa quay lại à? Vậy mình trên bãi tập đi dạo một vòng, cậu mang chìa khóa không? Mình không có trở về giữ của cho cậu đâu”.

Nghe được đầu kia truyền đến thanh âm hoạt bát, khóe miệng tôi vểnh lên.

Cúp điện thoại sau, tôi đi về phía sân tập tối đen.

Sân tennis sẽ có một điểm sáng vào ban đêm, nhưng trên bãi tập không có, trừ phi trường học có bóng đá tranh tài ban đêm, dù cho thời gian này vẫn có rất nhiều học sinh mặc quần áo thể thao, tại đó chạy, rất náo nhiệt, nhưng trong này vẫn là một mảnh đen.

Qua ánh sáng từ sân tennis, mơ hồ nhìn thấy thật nhiều bóng người có nhanh, có chậm, tại trên bãi tập sinh động.

Khi bạn chỉ có một mình, cuối cùng sẽ suy nghĩ lung tung.

Chuyện xảy ra với Phòng 402, Tòa nhà 9, Vườn Suối Hoa Uyển, nơi sắp bị chính tôi lãng quên, giống như một lớp cát bị thổi bay và được đào lại từ trí nhớ của tôi.

Dù cho, An Ngọc cùng Tư Đồ Cảnh đánh cược, hai người vợ chồng bọn họ đi giải quyết là đủ rồi, tôi vẫn như cũ rất lo lắng.

Tôi sợ, vạn nhất……

Không phải nói tôi bi quan, Tôi phải lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất khi tôi thực hiện, bởi vì chỉ bằng cách này tôi mới có thể chuẩn bị sẵn sàng trước trong trường hợp khẩn cấp.

Tôi càng nghĩ, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Tính toán, tính toán, An Ngọc bọn họ dự định tự mình giải quyết, đều nói với tôi như vậy, tôi cũng đừng có lo lắng bọn họ nữa.

Thế nhưng là vì cái gì, cỗ cảm giác bất an quen thuộc kia lại lần nữa đánh tới, để cho tôi chán ghét không thôi, đã dùng hết biện pháp muốn xua tan nó đi, bởi vì mỗi lần loại cảm giác này vừa xuất hiện, tựa như là biết trước, biết tiếp theo phát sinh sự tình là tốt hay xấu.

Vẫn như một bài kiểm tra!

Mấy lần trước, tôi cũng trong lòng có loại cảm giác này, không tốt khi nhận thấy cảm giác như vậy, thật xảy ra chuyện.

Mà lại nhiều lần đều là đại sự, mỗi lần gặp được ác quỷ đều khó giải quyết được.

Tôi ngồi xuống mặt cỏ, hai tay ôm đầu gối ngồi xuống, đầu tựa ở trên đầu gối.

Ngón tay vuốt ve vòng tay hồng ngọc trên cổ tay, trong lòng cảm giác hết sức kỳ quái, nghĩ đến mình đã từng chưa từng có chút công năng đặc biệt gì, có thể tiên đoán nguy cơ, cũng là từ lúc mình có con về sau……

“Nói thật! Có phải là con làm hay không!”

Ngữ khí của tôi lại có chút bất đắc dĩ, vừa buồn cười, hờn dỗi lấy vòng tay ra hỏi, nó đột nhiên lóe lên, sau đó có chút run rẩy, giống như là tại đáp lại tôi, tôi vuốt ve nó, gật đầu bỏ qua cho nó.

“Tốt, tốt, không phải con làm.”

“Thế nhưng loại khả năng này, ta thực tình không thích.”

Tôi đem miệng chống đỡ tại trên đầu gối, mồm miệng không rõ nói:” Bởi vì cái này mang ý nghĩa, An Ngọc cùng Tư Đồ Cảnh bọn họ, sẽ gặp phải phiền phức, hơn phân nửa là dạng này.

“Hoa nhi một mình lại nói thầm thứ gì”?

Sắc quỷ lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại bên cạnh tôi, tôi nghiêng đầu, nhìn thấy bên người nhiều hơn cái thân ảnh cao gầy, anh ngồi xuống, nghiêng đầu hỏi tôi.

Dễ dàng ngửi lại khí tức quen thuộc truyền đến, tôi rất tự nhiên đem đầu tựa vào trên vai của anh, đem sự tình hôm nay kể lại hết cho anh nghe.

Anh một mực yên lặng nghe, thẳng đến khi tôi kết thúc, tay của anh mới đặt ở trên đầu của tôi, dùng sức xoa nhẹ hai lần.

“Luôn luôn quan tâm những chuyện này, an gia thực lực khẳng định là có, sẽ không có vấn đề gì.”

“Anh nghe em miêu tả, cảm thấy phòng 402 kia,thật sự lợi hại sao”?

Sắc quỷ thản nhiên nói:” Với ta mà nói không sợ hãi, nhưng là đối các ngươi tới nói, thì không như vậy”.

“Aizzz……”

Tôi nghe được anh nói câu nói này, không tự giác thở dài, thân thể trở nên càng bất lực, giống một đám bùn nhão, chảy trên đầu vai của anh.

“Nói như vậy, khẳng định rất lợi hại rồi, tôi liền sợ vợ chồng An Ngọc bọn họ hai người không nghĩ phiền phức tới An gia gia, nghĩ hai người tự mình giải quyết, liền sợ nếu như xảy ra chuyện, An Bình cùng An gia gia tuyệt đối sẽ sụp đổ”.

“Là nàng nghĩ nhiều rồi “.

Anh an ủi tôi, nói:” Phải tin tưởng bọn hắn, hai hậu nhân khu quỷ thế gia, về sau thiết lập thành gia đình nhỏ, không có một chút thực lực làm sao có thể”.

Tôi nghe lời anh nói, trầm mặc, hồi lâu, tôi mới không thể không gật gật đầu, đem tâm tình buông xuống.

Hi vọng sự thật giống như sắc quỷ nói, bọn hắn có thể bình an giải quyết tất cả mọi chuyện, tìm tới phòng 402 kia. Trong phòng đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Trong đầu đột nhiên hiện lên tràng cảnh, khiến cho thân thể tôi dùng sức run lên.

Lúc đo tôi tại nhà ga bên trên nhìn thấy phiến cửa sổ kia đóng chặt, lạị không biết lực lượng nào xốc màn cửa lên.

Trong thâm tâm, tôi chân thành hy vọng rằng đó là giả tạo, tôi nhìn nhầm, không phải …

“Hắc Bạch Vô Thường nói muốn gặp nàng.”

Sắc quỷ mở miệng, nói lời để cho tôi sững sờ, ta lúc này còn đắm chìm trong Sự tình bên trong phòng 402.

Anh nói sang chuyện khác, muốn để tôi không cần lo lắng nhiều cho bọn An Ngọc, đương nhiên, anh thành công.

Tôi nghĩ đến cái hoạt bát ngây thơ Bạch vô thường kia, còn có Hắc vô thường kia thương muội muội tận xương, trong lòng mây đen quét sạch sành sanh, trong mắt đều mang chờ mong cùng hoài niệm.

“Nghe anh nói vậy, em cũng có chút nhớ bọn hắn.”

“Nếu không bây giờ ta đi gặp gỡ bọn họ”?

Tôi kinh ngạc nhìn về phía sắc quỷ, ở trên trán của tôi anh khẽ hôn xuống, dùng lực cánh tay giữ cả eo của tôi, tôi chợt cảm thấy một cỗ trời đất quay cuồng, trước mắt nguyên bản thao trường đen nhánh cùng đường băng trong nháy mắt biến mất.

Biển hoa màu đỏ Quen thuộc xuất hiện tại trước mắt tôi, Bạch vô thường đang ngồi ở đu dây bên trên, ** Rất cao, miệng bên trong thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách của trẻ nhỏ mới có, Hắc vô thường ở sau lung đẩy, trên mặt cưng chiều quả thực muốn đem muội muội hòa tan thành nước.

“A! Nương nương tới “!

Chính tại chỗ cao nhất Bạch vô thường lập tức thấy được thân ảnh của tôi, hưng phấn kêu lên, còn chưa kịp chờ đu dây trở về, liền từ không trung triển khai thân thể, cái mông nhỏ rời đi ngồi tấm, hướng phía phương hướng của tôi bay tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.