Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 23: Chương 23: Sắc quỷ thật sự thích ta sao?




Ta chán nản ngồi ở trên ghế sô pha, tận hương không khí mát lạnh từ máy điều hoà thổi ra. Nhiệt độ bên ngoài nóng đến nỗi khiến ta không muốn mở cửa. Khi ta đang chuẩn bị xem phim truyền hình, An Ninh đột nhiên gọi điện thoại tới.

“Mình đang ở với gia gia. Gia gia đang chuẩn bị đuổi đám ma quỷ đó ra khỏi cổ vật. Cậu đang ở nhà à? Mình sẽ tới nhà cậu.”

An Ninh nói với giọng uể oải, ta còn có thể nghe ra được giọng điệu buồn bực của cậu ấy, không thể không cảm thấy có chút buồn cười.

“Thật là, sao không để cháu qua đó nhìn xem.” Cậu ấy còn đang nhỏ giọng nói thầm, ta có thể nghe thấy khung cảnh ồn ào với tiếng động cơ ô tô phía sau cậu ấy, còn có tiếng người nói chuyện.

Rất hiển nhiên, An gia gia làm như vậy, chỉ có thể chứng tỏ rằng quá trình trừ tà cực kỳ không an toàn. Không cho phép An Ninh ở đó, mục đích chính là vì muốn bảo vệ an toàn cho cậu ấy.

Nhưng, từ những lời này của ông, ngược lại khiến ta cảm thấy cực kỳ bất an.

An gia gia có thể trừ tà một mình hay không?

Hơn nữa, những thứ dơ bẩn trên đồ cổ đó, đều tràn ngập âm khí do được mang ra từ huyệt mộ. Chúng nó đã hấp thu âm khí tà khí ở trong mộ thất tăm tối nhiều năm. Nghĩ đến đây, ta không thể không bắt đầu lo lắng.

Sau khi An Ninh vào nhà liền ngồi ở trên ghế sô pha, trên mặt còn mang theo cảm xúc, hiển nhiên hành động lúc trước của An gia gia đã khiến cậu ấy cảm thấy không vui.

“An Ninh, mình nghĩ An gia gia chắc chắn chỉ vì muốn tốt cho cậu, vì thế mới đuổi cậu ra ngoài. Những chuyện trừ ma trừ tà thế này, dù sao cũng có tính chất nguy hiểm nhất định!”

Cậu ấy vẫn luôn im lặng, đột nhiên giữ lấy tay ta, nắm chặt rồi nhìn thẳng vào mắt ta. Ta có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng không ngừng lấp lánh ở trong đôi mắt cậu ấy.

Ta bị bộ dáng của cậu ấy dọa sợ, vội vàng hỏi: “Cậu có điều gì muốn nói với tớ hay sao?”

Nha đầu này, mỗi lần có chuyện muốn nói với mình, đều luôn có bộ dạng giống như hiện tại, muốn nói lại thôi, lời còn nói chưa ra, ánh mắt đã bại lộ suy nghĩ trước một bước.

“Tiểu Hoa, mình muốn thú nhận với cậu một chuyện!”

Ta sửng sốt, cậu ấy có chuyện gì gạt ta sao...... Ta nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, giữa ta và An Ninh dường như không có bí mật gì, hai người gần như không có gì giấu nhau.

Khuôn mặt An Ninh trông rất nghiêm túc, ánh mắt phức tạp, bàn tay nắm lấy tay ta càng ngày càng siết chặt. Ta bối rối nhìn cậu ấy, nghĩ thầm cậu ấy có gì đó bế tắc, đoán chừng đến cuối cùng, An Ninh sẽ bị nghẹn bởi những lời muốn nói: “Nói đi, cậu đang giấu diếm tớ điều gì?”

“Cái đó...... Cái đó......”

An Ninh ngượng ngùng xoắn xít, mắt ngó bên này nhìn bên kia, ấp a ấp úng. Ngay lập tức ta kéo cậu ấy lại gần.

“An Ninh mà tớ biết không phải là người như vậy. Cậu nói đi, tớ đảm bảo sẽ không tuyệt giao với cậu là được.”

Ta cố ý mang theo một chút vui đùa, trêu chọc cậu ấy.

An Ninh có chút rụt rè, hơi sợ hãi nói: “Đó là cậu nói đấy nhé, cậu không được tuyệt giao với tớ......”

“Tớ nhất định, khẳng định sẽ không. Được rồi, rốt cuộc đó là chuyện gì, cậu giấu diếm tớ chuyện gì?”

Sau khi cậu ấy nghe được lời hứa của ta, nuốt một ngụm nước miếng, thẳng thắn.

“Gia đình tớ là thế gia trừ tà.”

Khi ta nghe thấy như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc, không có phản ứng gì. An Ninh nhìn thấy biểu tình của ta, cho rằng ta sợ rồi, vội vàng giải thích tiếp: “Tớ...... tớ không phải cố ý lừa cậu, tớ sợ cậu sẽ xa lánh tớ khi biết nhà tớ giao tiếp với quỷ.”

“Lúc trước tớ mang cậu đi tới tiệm của gia gia, cũng là vì hy vọng cậu có thể thoáng tiếp xúc với người nhà của tớ một chút, đợi đến ngày tớ nói ra chân tướng, cậu sẽ không tức giận.”

Ta lập tức nhớ tới, lúc ở nhà người bán đồ cổ, An gia gia đã đưa cho người ấy một tờ giấy, phía trên đó ta chắc chắn đã liếc thấy một chữ “An“. Lúc ấy An gia gia còn nói hãy tìm người ở trên tấm danh thiếp đó nếu cần trừ tà, ta cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Lúc này An Ninh nói như vậy, ta cảm thấy có mối liên quan tới tình huống lúc đó.

Ta thở dài nhẹ nhõm, cười nói với cậu ấy: “Tớ tưởng chuyện gì, chẳng phải cậu cũng biết chuyện tớ gả cho Minh Vương hay sao, vậy thì chuyện nhà cậu thì có là gì?”

Vì muốn cậu ấy có thể tin tưởng hơn, ta lại tiếp tục giải thích: “Thật ra, An gia gia là âm dương nhân, có thể nhìn thấy quỷ hồn, lúc trước từng đề cập tới chuyện trừ tà với ông chủ bán đồ cổ. Tớ đã từng nghĩ tới khả năng này.”

“Hơn nữa, nếu tớ nhớ không lầm, khi ở cửa hàng liệm quần áo, An gia gia từng nói không muốn cậu kế thừa gia nghiệp, đúng không?.”

An Ninh liên tục gật đầu, thấy ta không hề tức giận, khuôn mặt vẫn luôn nhăn nhó lập tức giãn ra.

“Nhà cậu là thế gia trừ tà, vậy cậu có biết quê hương tớ bên kia làm gì hay không?.” Ta buông tay, có chút bất đắc dĩ, kể về chuyện mình bị cưỡng bức minh hôn lúc mười tám tuổi cho cậu ấy nghe.

Cậu ấy nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, miệng rộng như quả trứng gà.

“Chính xác mà nói, tiểu gia hỏa trong bụng tớ, cũng coi như là quỷ, nhưng An gia gia lại không hề hại nó, còn bảo tớ bảo vệ tốt cho nó, tớ thực sự rất cảm động......”

An Ninh xoa xoa hai tay vào nhau, do dự một hồi lâu, lúc này mới có chút sợ hãi hỏi: “Tớ có thể sờ bụng cậu hay không?”

Ta vừa nghe thấy vậy, còn tưởng đó là chuyện gì, cười gật gật đầu, để lộ bụng của mình.

“Đây, cậu sờ xem, nhưng có lẽ cậu sẽ không thấy gì cả, không to lên chút nào.”

An Ninh đặt tay ở trên bụng nhỏ của ta, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng. Đột nhiên, cậu ấy giống như nghĩ tới điều gì đó, vỗ tay một cái, nói với ta: “Có chuyện này suýt nữa thì quên nói với cậu, cuối tuần này chúng mình cùng đi nghỉ mát đi. Lúc trước mình rút thăm trúng thưởng, trúng một vé du lịch dành cho hai người.”

Ta suy nghĩ một lúc. Sắc quỷ có việc không thể đi cùng ta, kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc rồi, đi ra ngoài du lịch cũng giống như cách duy nhất có thể giải sầu, còn có thể thư giãn.

“Được, đêm nay mình sẽ hỏi ba mẹ một chút, tối nay sẽ cho cậu biết sau.”

An Ninh cười khúc khích nói: “Chú và gì nhất định sẽ đồng ý!”

......Người dịch: Emily Ton.....

Trước bữa tối, An Ninh về nhà, cậu ấy vừa rời đi không lâu, ba mẹ đã quay trở về.

Ta cũng không biết bọn họ có gặp nhau hay không.

Bữa tối diễn ra cực kỳ yên tĩnh.

Thông thường trong bữa tối, ba người chúng ta luôn trò chuyện với nhau về những chuyện xảy ra trong ngày, nhưng hôm nay tình hình hoàn toàn khác. Điều này khiến ta cảm thấy có chút buồn bực.

Sau một lúc lâu, ta phát hiện mẹ nháy mắt ra hiệu với ba. Ba vẫn luôn cúi đầu nhìn bát cơm, không trả lời mẹ. Biểu tình của mẹ rất miễn cưỡng, giống như đã nhịn lâu rồi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong lòng ta biết, bọn họ đang muốn nói về chuyện quay trở về quê hương.

“Mẹ và ba về quê, đã gặp và hỏi lão vu bà.”

Cuối cùng mẹ cũng mở miệng. Bà ấy cắn cắn môi, ngập ngừng do dự. Ta vẫn luôn lẳng lặng ngồi đó, chờ đợi mẹ nói tiếp.

Nhưng không ngờ, ba lại nói tiếp lời của mẹ, giọng điệu rất nghiêm túc: “Tiểu Hoa, con có biết Trấn Quỷ Lệnh hay không?”

Trấn Quỷ Lệnh? Đó là gì?

Ta nhìn ba một cách kỳ lạ, lắc lắc đầu. Hơn nữa, ta có chút choáng ngợp về chủ đề này.

Không phải đang nói về chuyện lão vu bà hay sao? Sao lại lập tức biến thành Trấn Quỷ Lệnh?

Ba buông chén đũa, trịnh trọng nhìn ta: “Lão vu bà nói với chúng ta rằng, Trấn Quỷ Lệnh là thần vật âm phủ, dùng để trấn áp quỷ hồn âm phủ, nhưng nó lại thoát ra khỏi âm phủ, đi tới dương gian.”

“Con có nhớ rõ vị trí thôn Môn Giới hay không? Diêm Vương cho rằng Trấn Quỷ Lệnh đã thoát ra từ quỷ môn, lang thang ở trong thôn chúng ta. Nhưng thuộc tính của nó đã hấp dẫn nó đi tìm một nữ thể cực âm làm ký chủ.”

Ta nghe đến đó, lập tức giơ tay ngăn lời ba nói, khóe miệng có chút cứng đờ. Ta có cảm giác yết hầu có chút khô khốc, há to miệng, hít sâu một hơi, chỉ chỉ chính mình: “Ý của cha là, Trấn Quỷ Lệnh đang ở trên người con?”

Ba mẹ đồng thời gật gật đầu. Mẹ thấy được khuôn mặt ta cực kỳ khó coi, đứng dậy đau lòng ôm lấy ta, lẩm bẩm nói: “Con lại khổ rồi, Tiểu Hoa.”

Ta cẩn thận suy nghĩ một lúc, có chút khó tin, nhưng vẫn hỏi họ: “Nếu nói như thế, ý định minh hôn với Diêm Vương, chính là muốn tìm kiếm nữ thể trên người có Trấn Quỷ Lệnh phải không?”

Hai người lập tức trầm mặc. Mẹ có thể cảm giác được ta rất kích động, vội vàng giữ chặt và trấn an ta: “Tiểu Hoa, con đừng nghĩ lung tung. Minh hôn cái gì, tất cả đều là giả dối, trên thế giới này quỷ từ đâu ra, con nói đúng không?”

Trong lúc nhất thời ta vẫn không thể tiêu hoá được chuyện này, nghĩ đến ý đồ của sắc quỷ đối với mình, khả năng là vì trong thân thể mình có Trấn Quỷ Lệnh, mà không phải hắn thật tình thích ta. Trái tim ta có chút đau đớn.

Trong đầu ta hiện lên bộ dáng dịu dàng của hắn với mình. Hắn vuốt ve đầu tóc ta, ôm ta, ta lập tức có cảm giác phiền muộn trong lòng. Đột nhiên ta đứng lên, cầm lấy chìa khóa đi ra phía cửa.

“Tiểu Hoa! Con muốn đi đâu?!”

Ba mẹ nhìn thấy hành động của ta, cũng kích động đứng lên. Ta vội vàng nhìn về phía bọn họ, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: “Con ra ngoài đi dạo.”

Không đợi bọn họ có phản ứng, ta đóng cửa lại, bước xuống cầu thang.

Ta càng đi càng nhanh, cuối cùng là bắt đầu chạy. Ta chạy theo hướng của khu dân cư nhỏ!

Không biết có phải ta đang làm theo tiềm thức hay không, ta theo quán tính vượt qua quán cà phê mình đã từng làm việc, hiện tại đang đứng ở trước tám bức tượng ngựa bằng đồng.

Ngày hôm qua, chúng ta còn cùng nhau đứng ở chỗ này, đưa bà gì đi tới nơi bà ấy nên đi.

Hôm nay, ta lại bắt đầu tự hỏi, vì sao sắc quỷ lại đối với ta như vậy.

“Ầm ầm ầm ——”

Chân trời truyền đến tiếng sấm sét ầm ầm, bầu trời trở nên ngột ngạt, khí nóng đang hành hạ thần kinh ta một cách điên cuồng.

Nhìn khí hậu thế này, không bao lâu nữa sẽ có mưa rào.

Bình thường ta nên quay về nhà, nhưng giờ phút này, ta không muốn quay về chút nào. Ta muốn ngốc ở bên ngoài lâu hơn một chút.

Ta băng qua con đường trước khu dân cư, đi về phía bên kia đường.

Tiếng sấm nơi chân trời càng ngày càng gần, thậm chí ta có thể nghe được tiếng mưa rơi từ nơi xa truyền đến. Mây đen mang theo dông tố từ nơi xa nhanh chóng tới gần ta. Ta còn chưa tới kịp tìm một cửa hàng bên đường để trú mưa, ta đã ướt từ đầu đến chân.

Ta dùng hai tay che khuất đỉnh đầu, tìm thấy một cửa hàng có mái che, ta chậm rãi chạy đến phía dưới, dùng ống tay áo để lau nước mưa trên mặt.

Ta nhìn xung quanh, chợt nhận ra mình đã chạy tới một con phố hẻo lánh. Nếu đây là con đường lớn bình thường, chắc hẳn lúc này sẽ tấp nập người xe. Nhưng trước mắt nơi ta đang đứng, ngay cả một bóng người cũng đều không có.

Trong mơ hồ có một ông cụ lái xe ba bánh đi ngang qua trước mắt, ánh đèn màu da cam sáng lên.

Ta ngẩng đầu, đôi mắt lập tức bị thu hút bởi một cô gái trẻ mặc váy trắng đang đứng ở phía đối diện.

Xuyên qua tấm màn mưa, ta nhìn thấy mái tóc dài ngang eo của cô ấy rối tung, sắc mặt và làn da tái nhợt giống như người chết. Cô ấy đi chân trần đứng ở trước một cửa hàng trống đối diện, lẳng lặng nhìn ta.

Khuôn mặt cô ấy vô cảm.

~~~Hết chương 23~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.