Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

Chương 5: Chương 5




Bất an xuống taxi, Thanh Nhu lo lắng kéo gấu váy của mình, sợ gió thổi tung thì liền lộ ra nửa thân dưới không mặc quần lót.

Đây là yêu cầu tàn nhẫn của Nghiêm Tiêu, cô chỉ có thể thuận theo.

Cô còn chưa nhấn chuông cửa, cửa chính liền tự động mở ra.

Thanh Nhu như búp bê không có sức sống đi vào, bộ dáng đi lại vô cùng mất tự nhiên.

Phòng khách rộng kinh khủng nhưng không có một ai, hiển nhiên, Nghiêm Tiêu đã cho người làm nghỉ hết. Sàn lát đá cẩm thạch Italy đẫm hơi lạnh băng giá, tựa như chủ nhân của chính căn nhà này vậy.

Đột nhiên, một giọng nói thông qua bộ đàm vang lên trong đại sảnh khiến cô sợ hết hồn.

“Cô làm việc gì trái với lương tâm hay sao đấy?” Tiếng nói mang theo sự trào phúng và châm biếm.

Anh có thể nhìn thấy cô!

Nhất cử nhất động của cô đều nằm dưới sự giám sát của anh.

“Lên lầu, rẽ về phía tay phải, phòng ngủ chính bên trong.” Sau đó, anh không nói thêm gì nữa.

Thanh Nhu chậm rãi lên lầu, tìm được phòng ngủ.

Nghiêm Tiêu đang nằm trên giường, mặc áo choàng tắm màu trắng ngà, xem tài liệu.

“Tôi… tôi… tôi đã tới.” Cô thấp thỏm báo.

Anh lười biếng ngó cô. “Chuyện tôi giao cho cô, cô có ngoan ngoãn làm theo không?”

“Có…” Cô lo lắng tới nỗi xoắn hai bàn tay vào nhau.

“Nói lớn tiếng lên!” Anh gầm nhẹ.

“A! Có!” Vì cứu công ty của Khắc Lực, cô có thể nhẫn nại bất cứ chuyện gì.

Nghiêm Tiêu lật người nằm xuống. “Tôi xem tài liệu mỏi rồi, xoa bóp cho tôi. Nhanh lên, đừng chậm chạp như vậy!” Đưa lưng về phía cô, không thèm nhìn bộ dạng đáng thương của cô, nhờ thế trái tim anh cũng không sẽ không xót cho cô.

Thanh Nhu leo lên giường, ngồi quỳ bên người anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

Anh lại có ý kiến: “Sức lực cô chỉ có như vậy thôi sao? Tôi nhớ cô đánh tôi rất đau mà?”

Cô dùng hết sức mình đấm thùm thụp xuống lưng anh.

Anh khoái chí. Từ trước đến giờ, anh luôn cho rằng khả năng tự chủ của mình khá tốt, nhưng đến khi gặp lại cô, toàn bộ đều thay đổi.

Điều này làm anh uất ức nên mới không nhịn được đem tất cả giận dỗi đổ hết lên đầu cô.

“Bên trái mạnh một chút. Cô chưa ăn cơm à?” Anh nghiêng mặt, biết rõ cô mệt mỏi nhưng vẫn không kìm được mà nắm lấy bàn tay mịn màng của cô.

Cô giống như bị điện giật, vội vã muốn rút tay về.

“Sao vậy? Tôi không thể chạm vào cô sao?” Giọng điệu anh trầm xuống. Ngón cái anh khẽ vuốt lên cổ cô, vẻ mặt không chút thay đổi.

Thanh Nhu hơi sợ nhưng cũng có chút vui sướng… A! Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, dần dần lại đi thích sự đụng chạm của anh…

“Tay cô thật xấu xí! Tôi thấy phụ nữ đều sơn móng tay, không như cô, quê mùa chết đi được!” Anh nghĩ một đằng nói một nẻo. Trong lòng anh, tay cô luôn đẹp nhất. “Được rồi, tiếp tục xoa bóp đi.” Không phải là anh đang lo cô bị mệt nên mới nhân cơ hội cho cô nghỉ giữa chừng đâu.

Anh không hề quên, trong lòng cô, anh là đồ máu lạnh, vô tình, một tên ác ma không hơn không kém!

Cô vừa làm theo lời anh vừa kéo váy, rất sợ những thứ bên trong bị lộ.

“Sao dừng lại rồi? Tay cô mỏi ư? Thật vô dụng!” Anh mắng nhỏ, sau mới chợt phát hiện còn có nguyên nhân khác. “Cô giữ váy làm gì?”

“Bởi vì…” Cô thực sự không nói ra miệng được.

Đầu anh nảy ra một ý nghĩ, quyết định không hành hạ mình nữa.

“Tôi có một biện pháp giúp cô khỏi phiền phức như vậy nữa.”

Cổ họng cô thắt chặt, mắt hoảng sợ nhìn anh.

“Ha ha ha! Cô sợ tôi muốn cô cởi ra phải không?” Anh cười đắc ý: “Đây cũng là ý kiến hay, nhưng cô yên tâm, không phải.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, đôi tay đang ra sức giữ váy mới thoáng thả lỏng.

“Tôi muốn cô ngồi lên lưng tôi, dang hai chân ngồi lên.” Anh ra lệnh.

“Muốn tôi ngồi lên?” Cô không phản ứng kịp, ngơ ngác lặp lại lời anh.

“Cô không chịu?”

“Như vậy… không hay lắm đâu.” Mắc cỡ chết người!

Anh mắt điếc tai ngơ đáp trả: “Tôi kêu cô ngồi thì cô cứ ngồi! Đang muốn tạo phản đó à?” Chỉ một yêu cầu nho nhỏ thế mà cô cũng không làm được? “Đừng quên thoả thuận của chúng ta.”

Cô cắn răng, chậm rãi nhích thân.

“Không được rề rà!” Anh mất kiên nhẫn quát: “Dang rộng hai chân, tôi không bảo cô ngồi một bên!”

“Tôi không làm được…” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Mới bảo cô ngồi đã được? Xem ra kế hoạch hợp tác của chúng ta không thể thực hiện rồi. Nếu cô không muốn làm thì ngay bây giờ có thể về, không cần tốn thời gian của nhau nữa.” Anh hạ lệnh đuổi khách: “Đi đi!”

“Tôi không về! Tôi… tôi… tôi ngồi là được, anh đừng đuổi tôi đi.” Cô ngượng ngùng dang chân ngồi lên lưng anh.

Anh trầm giọng: “Giờ đấm thôi là được.”

“Anh thích đấm à?” Cô sợ mình làm không tốt.

“Bảo cô đấm thì cứ đấm đi! Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Anh quát.

Anh thống hận mình không khắc chế được ý muốn đoạt lấy cô, tựa như dã thú chỉ biết tổn thương cô!

“Đúng… Thật xin lỗi.” Cô ngập ngừng nói.

“Cái gì?”

“Tôi lại chọc anh giận.”

“Cô không cần vì Tân Khắc Lực mà xin lỗi tôi. Tôi biết cô là một người phụ nữ có lòng tự ái cùng nhu cầu tình dục rất mãnh liệt.” Anh nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên trông thấy gương mặt đỏ rực của cô.

“Anh nói bậy! Tôi… tôi… tôi không phải!” Mặt cô càng đỏ hơn.

“Cô không gạt được tôi đâu. Tân Khắc Lực chịu để cô thủ thân như ngọc là sai, ngược lại cô rất khao khát đàn ông chạm vào cô!” Anh cố tình nói thẳng, hơn nữa càng nói càng lớn tiếng.

Cô dùng sức đấm anh mấy cái, dường như muốn phát tiết mối hận trong lòng.

Thật sự nổi giận!

Anh quay đầu lại trừng mắt với cô, sau đó đem mặt vùi sâu vào gối, gắng nín cười. Đây mới thật sự là cô!

“Hừ! Đấm như vậy không đau đâu!”

Nghe thế, cô càng dùng thêm sức đấm, tốt nhất đấm đến nỗi anh phải nội thương luôn!

“Cô đã là người của tôi rồi, hơn nữa tôi biết cô rất điên cuồng, chỉ mình tôi mới có thể thỏa mãn cô! Tôi hiểu rõ mỗi nơi nhạy cảm trên người cô, hôn lên vành tai cô sẽ run rẩy, ý loạn tình mê…”

Lưng anh tà ác cố ý di động gây ma sát.

Cô nhảy lên!

Nghiêm Tiêu bắt kịp cô đang định chạy xuống giường.

“Là cô khiêu khích tôi!” Kẻ có tội nên khai trước!

“Tôi không có!” Cô gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai.

Nghiêm Tiêu hừ nhẹ: “Nếu cô không chột dạ thì tại sao lại dùng sức đấm tôi?”

“Bởi vì anh nói những lời quá đáng.”

“Vậy sao? Không phải vì Tân Khắc Lực à?” Nhắc tới Tân Khắc Lực, tâm tình của anh liền chìm xuống đáy cốc.

“Anh vô lý quá!” Chỉ mỗi anh mới tổn thương cô như vậy thôi.

“Vậy sao cô không lớn tiếng phản bác lại lời của tôi đi?” Dù anh chắc chắn trong lòng rằng cô không dám.

“Anh… Đồ xấu xa!” Cô tức giận mắng.

“Mắng rất hay.” Mắt anh thoáng loé ánh sáng tà ác.

Cô mơ hồ có dự cảm xấu, lặng lẽ lui về phía sau, lí nhí: “Tôi muốn về.”

Dĩ nhiên không đơn giản như vậy!

Anh kéo tay cô. “Tôi gọi cô tới không phải chỉ có mỗi việc đấm lưng. Nếu cô không chịu chấp nhận các điều kiện thoả thuận vừa rồi thì giờ chúng ta sẽ dùng thực tế để thảo luận.”

“Anh buông tôi ra!” Cô lo phải một mình ở chung với anh sẽ khống chế không được mà luân hãm.

“Cô lại phản kháng tôi.” Anh lạnh lùng chỉ ra.

Trông cả người Nghiêm Tiêu tràn ngập hơi thở nguy hiểm, cô sợ đến mức không ngừng đánh anh.

“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”

“Dù cô giãy giụa thế nào đi chăng nữa tôi đều không buông.” Anh đè cô trên giường, cố định chân tay cô.

“Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi đã cố gắng đạt yêu cầu của anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

“Tôi muốn cô ở bên tôi!” Anh nói thẳng.

“Cái gì?” Cô mở to mắt.

“Cô không hiểu ý nghĩa của cụm từ “ở bên tôi” sao? Giống lần trước chúng ta ở khách sạn đó! Nếu cô quên thì giờ cũng đúng dịp gợi lại trí nhớ.”

“Tôi không muốn!”

“Cô có tư cách cự tuyệt sao?” Anh lạnh lùng nói.

Mặt cô tái nhợt, sử dụng hết hơi sức húc đầu gối lên trên nhưng lại bị anh nhanh chóng né ra.

Anh cúi đầu, hung tợn nhìn cô.

“Hừ! “Nó” nhất định sẽ hung hăng trừng phạt cô!”

“Anh buông tôi ra! Nhiều phụ nữ nguyện theo anh như vậy, vì sao nhất định phải ép tôi?”

“Tôi chỉ cần một mình cô!”

Ngoài ý muốn, cô cắn mạnh cánh tay anh cho đến khi mùi máu tươi xộc lên, cô mới nhả ra.

Nhìn cánh tay bị thương, thần sắc anh âm trầm.

“Đồ đàn bà không biết trời cao đất rộng! Cô dám cắn tôi?!” Anh nổi trận lôi đình.

“Tôi không cố ý. Nếu anh chịu thả tôi, tôi sẽ không cắn anh!” Cô thừa cơ cánh tay phải của anh lơi lỏng mà chui ra.

“Nói cho cô biết, hôm nay nếu tôi không muốn cô, tôi không gọi là Nghiêm Tiêu nữa!” Anh cầm điều khiển trên tủ đầu giường nhấn một cái, cửa phòng điêu khắc hoa lệ lập tức đóng lại.

Cô chạy đến nơi mới phát hiện cửa đã khóa.

“Anh còn có người phụ nữ khác…” Cô liếm môi hết sức sợ hãi! Vẻ mặt nghiêm trọng của anh không giống đang nói đùa.

“Cô không trốn được đâu. Nếu cô muốn chơi, tôi sẽ cùng chơi đến cùng!” Anh kéo dây buộc áo choàng tắm, lộ ra cơ ngực màu đồng cùng với…

Cô hít một hơi, mở to mắt mà không dám nhìn.

“Anh đừng qua đây!” Cô chạy về phía khác.

“Trốn tìm xác thực có thể tăng thêm lạc thú, không ngờ cô cũng biết trò này.”

“Câm mồm!” Anh thật ghê tởm, cố ý vặn vẹo ý của cô.

Côi nghĩ có lẽ mình nên trốn vào phòng tắm. Nhưng vừa mới xoay người, cửa phòng tắm đã tự động đóng lại.

“Nghiêm Tiêu!” Cô sợ tới mức không thở được.

“Tôi cho cô thêm một cơ hội. Cô muốn tự mình tới đây hay là muốn tôi sang bắt cô?” Giọng anh nói mang theo sự uy hiếp.

“Tôi không chọn, để cho tôi đi!”

“Ha ha ha, hiệp thương tan vỡ!” Dứt lời, anh như một con báo nhào sang cô.

Cô chạy mới chưa được mấy bước liền bị anh ôm chặt từ sau lưng.

“Không…” Cô trốn không thoát!

“Cưng à, em đang run vì cái gì vậy?”

“Nghiêm Tiêu, đừng, tôi không muốn…”

“Cưng này, em chọc giận tôi em có biết không?”

Anh bắt lấy đôi tay đang vung vẩy của cô, dùng dây áo choàng tắm trói chặt chúng.

“Đây là do em tự chuốc lấy!”

“Đừng vậy…” Cô thở hổn hển.

“Chỉ cần tôi muốn là đủ.” Anh liếm hôn lỗ tai của cô.

“Không cần!” Cô giãy giụa muốn tách khỏi anh.

“Đúng rồi, tôi quên hôn cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn làm tôi vừa yêu vừa hận rồi.” Anh giữ cằm cô, chăm chú hôn môi cô.

Đột nhiên, chuông cửa réo rắt vang lên làm Nghiêm Tiêu cau mày. Là ai không thức thời tới nhấn chuông cửa vào lúc này?

“Tổng giám đốc Nghiêm, xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi đã mang tất cả tài liệu tới.” Là Tân Khắc Lực, giọng hắn từ bộ đàm ngoài cửa truyền tới.

Trong nháy mắt, Thanh Nhu hoàn toàn tỉnh táo. Thì ra Nghiêm Tiêu gọi cô tới đây là có mục đích!

“Anh… thật ghê tởm!” Chắc cô điên nên mới nãy lại cảm thấy anh dịu dàng. “Anh cố ý gọi Khắc Lực đến, cố ý làm nhục tôi, cố ý làm tôi đau không muốn sống nữa, đúng không?!”

“Em nghĩ là tôi gọi anh ta tới ư?”

“Không phải giả bộ nữa! Rõ ràng anh cố ý làm tôi nhục nhã!” Cô che mặt, cảm giác mình ti tiện cực kỳ!

“Cô đã nhận định là tôi làm vậy tôi cũng chẳng thể nói gì hơn.” Anh nhấn phím call trên máy bộ đàm.

“Anh làm gì vậy?” Cô vừa giận vừa sợ, không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ Tân Khắc Lực nghe thấy.

“Nếu không sợ chồng sắp cưới của cô biết thì cô có thể lớn tiếng một chút.” Anh lấn đến gần cô hơn.

“Tổng giám đốc Nghiêm, anh đâu ạ?” Ngoài cửa, Tân Khắc Lực loáng thoáng nghe thấy chút âm thanh bên trong.

“Không!” Cô nhỏ giọng thở dốc.

“Nếu cô chịu hợp tác, tôi có thể giúp cô giữ bí mật này.”

“Tổng giám đốc Nghiêm, anh không muốn gặp tôi sao?” Tân Khắc Lực mặt dày đứng ngoài cửa không chịu đi.

Nghiêm Tiêu muốn cắt hắn ta thành tám khúc! Dám đến phá hư chuyện tốt của anh!

Tay Thanh Nhu nắm chặt drap trải giường. Cô đã trở thành người phụ nữ dâm đãng, thật thương tâm.

“Gọi tên tôi, Thanh Nhu!”

“Anh nhỏ tiếng một chút, tôi cầu xin anh…” Cô ăn nói khép nép, bị anh “ăn” triệt để.

“Vậy gọi Tiêu, mau!”

“Tiêu… Tiêu…” Cô phục tùng khẽ gọi.

Mà ở bên ngoài, Tân Khắc Lực vẫn chưa chịu đi. Hắn xác định có âm thanh truyền đến từ bộ đàm, đó là tiếng thở dốc đầy lửa nóng!

“Anh Nghiêm, tôi có lòng tới thăm hỏi anh. Tôi thấy anh rất có hứng thú với Thanh Nhu, chỉ cần anh hợp tác với tôi, tôi có thể tặng cô ấy cho anh. Tôi vẫn chưa chạm qua cô ấy, cô ấy là một xử nữ mê người.”

Đáng chết! Nghiêm Tiêu giận dữ tắt bộ đàm.

Bấy giờ, Thanh Nhu đang vùi mặt vào chăn bông. Anh vươn tay, cảm thấy mu bàn tay ướt át.

Anh bắt cô ngẩng mặt lên, quả nhiên trông thấy hai mắt cô đẫm lệ.

Đáng chết! Cô khóc!

Thoáng chốc, lòng anh dâng lên vô hạn nhu tình, ôm lấy cô, hôn lên nước mắt khổ sở của cô.

“Sao phải khóc? Thật xấu xí!”

“Anh không hiểu đâu! Tránh ra!” Cô rất đau lòng, rất khổ sở. Cho dù đã sớm biết rõ Tân Khắc Lực với cô hư tình giả ý nhưng nghe mấy lời vô tình hắn vừa nói vẫn làm cô thương tâm muốn chết.

“Đừng khóc nữa, không có gì đáng khóc cả.” Anh ra lệnh. Để cô thấy rõ bộ mặt thật của Tân Khắc Lực sớm một chút cũng tốt.

“Tôi không có quyền khóc sao? Anh buông tôi ra!”

Chẳng lẽ cô không biết anh sẽ đau lòng lắm sao?

Không lâu sau, cô khóc mệt thiếp đi thật say, hồn nhiên không biết nước mắt vương trên khóe mi cô khiến anh mất ngủ. Tân Khắc Lực luôn trước mặt cô nói một đằng sau lưng làm một nẻo! Nếu không phải ngày hôm nay chính tai nghe những lời đó, Thanh Nhu sẽ không thể nào tin được. Cô dùng đủ mọi cách để săn sóc hắn nhưng… tất cả đều chỉ là dối trá.

“Nhu Nhu, vừa tan tầm anh liền vội vã đến gặp em. Anh phát hiện ra càng ngày mình càng không muốn xa em.” Tân Khắc Lực còn tưởng mình nguỵ trang không chê vào đâu được. Hắn bỏ ra nhiều công sức như vậy, Thanh Nhu nhất định sẽ bị hắn làm cảm động, về sau sẽ ngày càng nghe lời hắn.

“Nhu Nhu…” Hắn muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì anh cứ nói đi!” Thanh Nhu đã đoán được điều hắn muốn hỏi.

“Em đã đi xin lỗi Nghiêm Tiêu rồi à?” Trở lại chuyện chính, công ty hắn vẫn quan trọng hơn.

“Ừ, tuy nhiên việc anh ta có chấp nhận lời xin lỗi đó hay không thì em cũng không biết.” Cố đè nỗi chán ghét xuống, cô khéo léo trả lời. Vì chuyện đó mà cô đã phải trả một cái giá rất lớn.

“Vậy em thấy ánh mắt anh ta nhìn em như thế nào? Có nói gì với em không?”

“Rất bình thường.” Cô trả lời đơn giản, bỗng nhớ tới Nghiêm Tiêu, trái tim liền rung động. “Sao anh lại hỏi thế?”

“Anh cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống em. Anh lo anh ta có ý đồ bất lương với em…” Hắn cố ý khích bác ly gián.

Thanh Nhu đột nhiên cảm thấy Tân Khắc Lực là một người hoàn toàn thất bại. Sự nghiệp khó khăn, hắn không tự kiểm điểm xem vì sao mình thất bại, ngược lại chỉ biết oán trời trách đất, ghen tị với người giỏi hơn.

Hắn thua Nghiêm Tiêu rất nhiều!

“Giữa tụi em không xảy ra chuyện gì hết.” Vẻ mặt cô có chút không tự nhiên.

“Anh sợ em bị lừa gạt thôi. Bên cạnh Nghiêm Tiêu có rất nhiều phụ nữ.” Hắn giả mèo khóc chuột nói: “Em phải đề phòng anh ta một chút. Anh sợ anh ta sẽ ra yêu cầu gì đó không hợp lý với em.”

“Anh nghĩ quá nhiều rồi. Công ty anh có thể có cơ hội hợp tác hay không chủ yếu vẫn phải dựa vào chính sự cố gắng của anh.” Người nên phòng là kẻ lòng dạ hai mặt như hắn mới đúng! Thật ra hắn rất mong cô đồng ý bán thân thể đổi lấy cơ hội hợp tác giữa hắn và Nghiêm Tiêu.

Thanh Nhu đã sớm nhìn thấu hắn nhưng lại không trách hắn, ngược lại thấy thật tội nghiệp cho hắn.

“Chuyện đó anh biết rõ, nhắc là chỉ muốn em nên đề cao cảnh giác. Nghiêm Tiêu không phải chính nhân quân tử đâu. Anh cho em biết, ngày hôm trước khi anh mang tài liệu đến nhà anh ta, anh khẳng định bên trong nhà có người nhưng…” Tân Khắc Lực có vẻ chần chờ.

“Nhưng sao?” Thanh Nhu cứng đờ.

“Mặc dù là anh mặt dày tìm tới cửa nhưng anh ta cũng không thể cư xử với anh như vậy! Cố ý không mở cửa, còn để anh nghe loại thanh âm… Anh xác định lúc đó anh ta đang ở cùng phụ nữ!” Tân Khắc tức giận không chịu nổi.

Chính hắn tìm tới cửa? Vậy ra cô đã hiểu lầm Nghiêm Tiêu…

“Tiếng của người phụ nữ kia…”

Thấy sắc mặt Thanh Nhu không bình thường, anh vội vàng dừng lại: “Thật xin lỗi, Nhu Nhu, anh không nên nói với em những chuyện này…”

Anh đâu biết, người phụ nữ kia chính là cô!

Mấy ngày kế tiếp, Thanh Nhu như một học sinh cấp ba luyện thi đại học, liều mạng đọc sách dạy nấu ăn, thuộc vanh vách tất tần tật nội dung bên trong luôn rồi.

Những món trong sách mới nhìn đã làm người ta thèm chảy nước miếng nhưng chẳng biết cô có làm được không.

Haizzz, cô thiếu kinh nghiệm trường thi lại không có lòng tin, kết quả nhất định sẽ thê thảm không dám nhìn.

Bỗng dưng điện thoại di động reo vang doạ cô giật mình, màn hình hiện một dãy số xa lạ.

Cô vừa mới bắt máy, đầu bên kia điện thoại đã mở miệng trước.

“Là tôi đây. Em đã xem hết sách dạy nấu ăn chưa?” Là Nghiêm Tiêu.

“Ừ…” Cô có chút khẩn trương. “Làm sao anh biết số di động của tôi?”

“Em hỏi gì ngốc vậy?” Anh không biết phái người đi thăm dò sao?

“À…” Cô thật đáng thương, vậy mà cũng bị mắng.

“Bây giờ lập tức tới nhà tôi. Hai mươi phút sau tôi muốn nhìn thấy em, một giây cũng không được trễ, nếu không tự lĩnh hậu quả!”

Anh dứt lời lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện.

Cái gì?! Thanh Nhu nhìn chằm chằm điện thoại di động.

Mặc dù không tình nguyện nhưng cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Đúng lúc cô vừa ra khỏi cửa thì Nghiêm Tiêu lại điện tới.

“Nhớ mặc bộ váy lần trước.”

Anh chỉ thích bộ váy đó thôi sao? Cô sẽ trả lại cho anh!

Chỉ tiếc cô chưa có cơ hội nói, anh lại cúp điện thoại.

Cô vừa thay quần áo vừa nói thầm: “Anh không biết yêu cầu tôi như vậy sẽ gây khó khăn cho tôi sao?” Thanh Nhu oán giận. Anh hại cô mỗi lần đều phải mang Na Na ra viện cớ làm bia đỡ đạn.

“Vào đi!” Anh cẩn thận quan sát cô, dường như hết sức hài lòng với trang phục của cô.

“Xem xong sách chưa? Hôm nay tôi kêu em tới đây là muốn em nấu cơm.” Anh chỉ áo sơ-mi vứt trên đất. “Và giặt quần áo nữa.”

Anh coi cô là người giúp việc à?!

“Dù sao tôi cũng không hay ăn cơm ở nhà nên sa thải người giúp việc rồi. Giờ mỗi lần tôi muốn ăn cơm ở nhà thì em phải tới đây phục vụ tôi.” Anh biểu hiện bộ dáng hiển nhiên.

“Tại sao muốn tôi làm?” Cô không đồng ý hô lên.

“Tôi chưa ký hợp đồng với Tân Khắc Lực, tốt nhất em nên ngoan một chút.”

Thật quá đáng!

Anh muốn bắt nạt cô.

“Nhanh đến phòng bếp nấu ăn đi. Đừng quên làm món gà xé cay mà tôi thích nhất, tôi sắp chết đói rồi.” Anh ngồi xuống trên sofa mềm mại, nhàn nhã cầm tờ báo lên đọc.

Thanh Nhu tức mà không có chỗ phát, buồn bực đi vào bếp.

Nghiêm Tiêu hạ tờ báo xuống, nhìn bóng lưng cô chằm chằm.

Nếu anh không đuổi người giúp việc thì sao có lý do mà gọi cô tới đây?

Về phần áo sơ-mi nằm dưới đất, nó là do anh lấy từ trong tủ ra. Tất cả đều sạch sẽ hết, cô không phải tốn sức giặt nhiều.

Thế này anh mới có thể thấy cô thường xuyên.

Anh vui vẻ huýt sáo.

Một giờ trôi qua, bốn mốn mặn, một món canh đã xong.

“Gà xé cay đâu?” Anh nhìn quanh.

“Món đó… tôi quên cách nấu.”

“Nếu em không muốn làm có thể nói trực tiếp cho tôi biết!” Anh mất hứng.

“Tôi thật sự quên.” Hơn nữa không phải anh nói rất đói bụng sao? Vì không có thời gian, cô chỉ làm mấy món đơn giản.

“Thôi!” Anh đưa chén qua. “Xới cơm cho tôi.”

Thanh Nhu uất ức xới một chén cơm đặt trước mặt anh.

“Em cũng ngồi xuống ăn đi.”

“Tôi ăn ở nhà rồi.”

“Tôi kêu em ngồi xuống cùng ăn!” Giọng điệu anh có chút không vui.

“Nhưng tôi…” Cô ăn không nổi.

“Tôi nghi em ghi hận tôi, cố ý hạ độc trong thức ăn. Em không ngồi xuống ăn là chứng tỏ có chuyện đó.”

Thanh Nhu thở phì phò ngồi xuống. “Nếu sợ thì không cần gọi tôi tới nấu!” Lời của anh khiến người ta đau đớn.

“Ăn cơm đi.” Anh kết thúc lời lẽ sắc bén.

Nghiêm Tiêu xới một chén cơm to và gắp rất nhiều thức ăn cho cô.

“Em ăn nhiều một chút, người chẳng có mấy lạng thịt.”

Anh đột nhiên dịu dàng khiến cô thấy vừa mừng vừa kinh ngạc.

“Tôi nói tôi đã ở nhà ăn rồi.”

“Em phải ăn hết chén cơm này mới có thể rời khỏi bàn.”

“Anh khiến người khác rất khó chịu đó!” Cô ăn rất ít, huống chi thực sự cũng đã ăn bữa tối rồi, giờ một chút khẩu vị cũng chẳng có.

“Lần sau tôi sẽ kiểm tra em có thêm được chút thịt nào không. Tôi không muốn lên giường cùng một người phụ nữ gầy đến mức da bọc xương.” Anh ác độc nói.

“Đấy là chuyện của tôi!” Cô cảm thấy dở khóc dở cười. Rốt cuộc là anh đang quan tâm hay nhục nhã cô?

“Làm sao lại không liên quan đến tôi? Em là người phụ nữ của tôi!”

Cô dùng sức đặt chén xuống. “Tôi thật sự không ăn được nhiều như vậy. Anh có thể hiểu một chút không? Chẳng phải anh nói rất đói bụng sao? Tôi thấy hình như anh cũng chưa ăn gì.”

Cô nghi ngờ làm lòng Nghiêm Tiêu rét lạnh, dù rằng hiện giờ anh thực không muốn để cô biết trong lòng anh có cô.

Anh muốn trả thù cho thoả trước rồi mới lại yêu thương cô.

Nghiêm Tiêu lặp lại: “Sách dạy nấu ăn do tôi chọn lựa cẩn thận, em có làm theo không?”

“Có, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nấu cho nên có thể chưa ngon lắm.” Cô không đành lòng nhìn biểu tình cứng ngắc của anh. Rất khó ăn sao?

“Vậy tôi thành chuột bạch ư?” Trên thực tế, anh ăn rất ngon lành, không bao lâu đã ăn xong một chén cơm.

“Nếu khó ăn thì không cần miễn cưỡng, tôi sẽ đổ hết đồ ăn trong bếp.”

“Em cố ý muốn tôi mang tội lãng phí thức ăn sao?” Anh ngăn cô đang định đứng lên. “Em ăn phần của em đi, không cần lo cho tôi!”

Anh có cần lớn tiếng như vậy không?

Cô như một cô vợ nhỏ, uất ức mím môi.

Nghiêm Tiêu chợt vươn tay xoa đầu của cô.

“Còn không ăn đi? Hay là muốn tôi đút cho em?”

“Không cần! Không cần!” Cô vội vàng xúc vài muỗng cơm.

“Cá chiên hơi cháy, rau cải quá mặn, đúng là rất khó ăn!” Vừa ăn anh vừa oán trách.

Anh nhẫn tâm phê bình khiến Thanh Nhu hơi buồn. Cô len lén quan sát anh, có lẽ anh quá đói cho nên mới ăn quàng ăn lẹ như vậy.

Chớp mắt, bốn món mặn, một món canh đã vào bụng anh.

“Em coi lời của tôi như gió thoảng bên tai sao?” Anh không vui nhìn vào chén của cô.

“Bụng tôi chứa không nổi nữa.”

Anh bỏ qua, giơ cao đánh khẽ, tha cho cô một lần, không ép cô nữa.

“Đồ ăn khó nuốt như vậy tôi đều ăn sạch sẽ rồi mà em lại bảo ăn không vào, có phải em đang lấy cớ không?” Anh bày ra một bộ muốn hạch sách.

“Anh không phân rõ phải trái!” Anh nói đồ ăn khó nuốt nhưng vẫn giải quyết xong tất cả, nói thật cô thấy rất uất ức.

“Lần sau đến làm ngon một chút. Em có dụng tâm hay không tôi đều ăn hết. Nói thật đi, vừa rồi em vừa làm vừa mắng trộm tôi phải không?”

“Không có.” Cho dù có cô cũng không dám thừa nhận.

“Nếu không sao lại khó ăn như vậy?”

Cô suy sụp hạ vai, một bộ bị đả kích.

Thấy cô nản chí, anh đột nhiên không nỡ bắt bẻ cô nữa.

“Thôi, không thèm so đo với em.”

“Chén cơm này phải làm sao?” Cô đáng thương nhìn chén cơm trước mặt mình.

“Ăn không vô thì đừng ăn nữa.” Anh cố ý giả bộ làm giọng điệu mình hung dữ, không hi vọng để cô thấy mình mềm lòng.

“Vậy tôi dọn dẹp bàn ăn, chút nữa sẽ đi giặt quần áo.”

“Không cần, những chuyện đó đều không cần em làm nữa.” Anh vừa buồn rầu nói vừa có chút giận chính mình. Tại sao nhanh như vậy đã mềm lòng với cô rồi?

Nhưng nếu cô không vui anh lại cảm thấy mình đáng chết vạn lần, thật là mâu thuẫn!

“Tôi… dọn dẹp một chút là xong…” Cô không có thói quen thấy anh đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy.

“Tôi nói không cần là không cần, em muốn bị mắng sao?”

Cô nhìn gương mặt có chút không tự nhiên của Nghiêm Tiêu chằm chằm, anh… dường như không hề xa đến mức không thể chạm tới nữa.

Trong lòng cô ấm áp dễ chịu, chợt phát hiện thì ra anh là người khẩu xà tâm phật.

“Em cười khúc khích gì vậy?”

Nghiêm Tiêu không hiểu, cho đến khi cô rút giấy ăn đưa cho anh, chỉ chỉ hạt cơm trên khóe miệng anh, anh mới để ý tới.

“Tôi muốn em giúp tôi.”

Cô nghiêm túc xích lại gần anh. Anh kéo cô, cô lập tức ngã vào trong vòng tay anh, ngồi trên đùi anh.

“Không dùng giấy ăn, tôi muốn em dùng lưỡi liếm giúp tôi.”

“Mặc dù tôi rất dễ bắt nạt nhưng anh không nên được voi đòi tiên như vậy!” Tuy nhiên cảnh cáo của cô chẳng có chút tác dụng nào.

“Em cũng đã là người của tôi rồi, đương nhiên nên ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Anh nói năng hùng hồn: “Nhanh đi, còn do dự gì nữa?”

“Ức hiếp tôi anh vui lắm sao?” Cô chu miệng lên.

“Đúng, không sai.”

“Vậy không công bằng!” Thanh Nhu tự lẩm bẩm: “Tôi chịu đủ rồi! Tôi muốn tạo phản!”

“Tạo phản thế nào?” Anh thấy rất hứng thú.

Cô chủ động ôm lấy cổ anh, kéo anh tới gần mình, tuyên bố: “Tôi muốn hôn anh đến mức anh không thể hô hấp, không thể suy nghĩ gì, ý loạn tình mê.” Giống như lúc anh hôn cô ấy. “Chuyện này là do anh tự chuốc lấy!” Cô bắt chước giọng điệu ác bá của anh.

“Cái này tôi thích.” Anh bật cười.

“Anh tiếp chiêu đi!” Cô ấn môi mình lên môi anh.

Nụ hôn vụng về làm anh buồn cười.

Ai mới là người thắng sau cùng? Chờ xem đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.