Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

Chương 8: Chương 8




Bên trong phòng làm việc của Tân Khắc Lực thỉnh thoảng truyền ra tiếng thở dốc, tiết mục tình yêu nam nữ nóng bỏng đang trình diễn.

“Trước đây không phải anh kiêng kỵ vị hôn thê kia lắm ư? Sao hôm nay lại tìm em?” Đông Uyển Ny quấn đôi tay quanh cổ Tân Khắc Lực, giả vờ rên rỉ mấy tiếng.

Sau lần trước, Tân Khắc Lực vô vàn hối hận, cầu xin cô ta ngàn vạn lần không được để Thanh Nhu biết, chỉ thiếu không quỳ xuống cầu xin thôi, chẳng ngờ hôm nay hắn lại tự tìm cô tới.

Cô ta vừa đến, Tân Khắc Lực vội vã cầu hoan, dường như đã bị đè nén rất lâu.

“Anh chịu đủ rồi! Cô ả trước sau không để anh chạm vào, cùng lắm là chỉ hôn lên má thôi!”

“Năm năm qua anh đều sống như thế à? Đúng là anh đã sống cuộc sống của hoà thượng thật nhỉ?” Cô ta cười trêu.

“Em đừng chế nhạo anh. Em biết không? Sau lần trước gặp lại em, anh vẫn không thể nào quên hình bóng của em.”

“Tân Khắc Lực, quan hệ này giữa chúng ta còn phải kéo dài bao lâu đây?” Cô ta yêu kiều hỏi.

“Yên tâm, chờ anh điều tra rõ mọi chuyện xong là chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện này có lẽ em giúp được đấy.” Tân Khắc Lực đắc ý cười cười, còn tưởng rằng mình rất dũng mãnh, vô cùng thoả mãn dục vọng của Đông Uyển Ny. “Anh muốn biết rốt cuộc Thanh Nhu có còn phải xử nữ hay không.”

“Điều tra chuyện này làm gì?”

“Anh dành năm năm thời gian lẫn công sức theo đuổi cô ả, đương nhiên muốn lấy chút hồi báo. Gần đây cô ả và Nghiêm Tiêu rất mập mờ, anh sợ…”

“Sợ cô ta đã sớm bị Nghiêm Tiêu ăn phải không?” Đông Uyển Ny tiếp lời.

“Không sai. Anh biết rõ anh đấu không lại Nghiêm Tiêu, cho nên thừa dịp Nghiêm Tiêu còn chưa cướp cô ả trước, anh nhất định phải hớt tay trên!” Tân Khắc Lực cắn răng tuyên bố.

“Nếu Nghiêm Tiêu biết sợ sẽ lột da anh đó! Mà cũng không sao, trước nay anh ta chưa bao giờ quan tâm tới phụ nữ, chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn một chút cho vui thôi.” Cô ta cho rằng mình rất hiểu Nghiêm Tiêu.

“Không, Nghiêm Tiêu nói trước mặt anh là anh ta rất nghiêm túc với Thanh Nhu.”

“Thật á?” Đông Uyển Ny nâng cao âm lượng. Nghiêm Tiêu chưa bao giờ cam đoan về bất cứ người phụ nữ nào. Chẳng lẽ anh thật sự động lòng với Thanh Nhu?

“Không sai đâu. Vậy nên anh mới nghi ngờ bây giờ Thanh Nhu có còn là xử nữ hay không đây.” Hừ! Thiệt thòi cho hắn lãng phí nhiều công sức với cô như vậy.

“Nếu Nghiêm Tiêu đã nói thế thì anh nghĩ Quan Thanh Nhu còn có thể là xử nữ à? Sợ là đã sớm lên giường với Nghiêm Tiêu rồi!” Đông Uyển Ny ở bên đổ thêm dầu vào lửa.

“Anh thực không cam lòng! Theo đuổi lâu thế mà giờ tất cả đều công cốc hết!” Tân Khắc Lực căm giận.

“Em khuyên anh nghĩ kỹ một chút. Người ta đã thành phượng hoàng rồi đấy.”

“Không đơn giản vậy đâu! Anh sẽ không dễ dàng buông tha cô ả như vậy!” Hắn cắn răng nghiến lợi.

“Vậy anh làm thế nào?” Đông Uyển Ny không đồng ý lắm nhưng cũng hỏi.

“Yên tâm, chờ anh xử lý cô ả xong sẽ quay lại bên cạnh em.” Tân Khắc Lực dấm uế cười nói.

“Vậy mới đúng chứ.” Đông Uyển Ny cười.

“Người phụ nữ tham lam này!”

Hắn còn chưa nhào qua, Đông Uyển Ny đã chủ động dựa sát vào hắn.

Bên trong phòng lần nữa ngập tràn cảnh xuân…

Kích tình qua đi, Tân Khắc Lực ôm Đông Uyển Ny ra ngoài phòng nghỉ ngơi.

Hắn thấy Thanh Nhu đứng ngoài đó, nụ cười trên mặt cứng đờ.

“Nhu Nhu!” Sao cô ấy lại tới?!

“Tôi tới để nói với anh là chúng ta không thể nào đính hôn!” Thanh Nhu bỏ lại lời này xong liền tông cửa lao đi.

Mới vừa nãy bên trong phòng nghỉ truyền ra tiếng rên rỉ, cô đều nghe hết, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết hai người đó đang làm chuyện tốt gì. Tuy nhiên cô chẳng thấy khổ sở, chỉ thấy ghê tởm!

“Nhu Nhu!”

Tân Khắc Lực đuổi theo ra ngoài phòng làm việc đã không thấy bóng dáng cô. “Nhu Nhu!”

“Nhu Nhu, mở cửa đi em, nghe anh giải thích được không?” Tân Khắc Lực chạy tới nhà Thanh Nhu, điên cuồng nhấn chuông cửa.

“Anh đi đi! Những điều nên nói tôi đều đã nói.” Giữa họ chẳng còn gì để giải thích nữa.

“Nhưng anh không muốn kết thúc như thế này!” Tâm hắn vẫn chưa chết.

“Khắc Lực, hai ta đều hiểu rằng chúng ta không hợp.” Thanh Nhu không muốn vạch mặt hắn, thử nói lý với hắn.

“Trước hết để anh vào nhà đã, được không? Chuyện hôm nay là anh sai, anh có thể giải thích cho em.”

“Anh về đi. Bây giờ tâm trạng của anh không ổn định, hôm nào chúng ta bàn lại sau.” Thanh Nhu vẫn không mở cửa.

“Nếu em không mở cửa, anh sẽ đợi ở đây luôn, không đi đâu hết!” Hắn biết cô tuyệt đối không nỡ lòng làm thế với mình.

Thanh Nhu bất đắc dĩ mở cửa.

Sợ cô đổi ý, Tân Khắc Lực lập tức đi vào.

“Nhu Nhu, em nghe anh nói, hôm nay Uyển Ny chạy tới công ty bảo là muốn mừng anh ký được hợp đồng, chẳng ngờ mới nói mấy câu thì cô ta đã dụ dỗ anh. Em biết mà, đàn ông không đỡ được loại cám dỗ này… Em tha thứ cho nhé?”

Thanh Nhu chăm chú dõi theo hắn. Người đàn ông này thật ích kỷ, chỉ biết đổ hết lỗi lên đầu người khác!

“Khắc Lực, bất kể hôm nay có xảy ra chuyện này hay không, tôi đều định nói với anh rằng chúng ta không hợp, tôi sẽ không kết hôn với anh.” Cô từng chữ từng chữ nói rõ ràng. Nếu hắn nghe không hiểu thì cô cũng chẳng còn cách nào nữa.

“Vì sao?” Mặt Tân Khắc Lực chợt biến. “Anh yêu em như vậy… chẳng lẽ em không cảm nhận được ư?”

“Tôi rất biết ơn anh.”

“Anh không muốn em biết ơn anh!” Tân Khắc Lực hoàn toàn mất khống chế. “Anh muốn tất cả! Em có Nghiêm Tiêu rồi nên muốn đá anh phải không?”

“Anh tỉnh táo một chút!”

“Người yêu của em là Nghiêm Tiêu, đúng không? Em còn muốn giấu giếm tới khi nào?!” Hắn lay lắc bả vai cô.

“Khắc Lực, anh đừng vậy!” Sắc mặt Thanh Nhu tái nhợt. Hắn bóp đau vai cô!

“Em nghĩ anh nên tỉnh táo cách nào? Năm năm qua anh không nên nhẫn nhịn với em để nay bị từ chối phũ phàng thế này!”

“Tôi yêu Nghiêm Tiêu nhưng tôi cũng rất biết ơn anh, chỉ là tôi không tài nào kết hôn với anh được!” Cuối cùng cô cũng đem lời cất giấu trong đáy lòng nói ra.

Khuôn mặt Khắc Lực trở nên hung tợn. “Tao biết ngay mày là đồ đàn bà ti tiện không nhờ vả gì được mà! Đúng là tao nên ra tay trước để chiếm lợi thế!”

“Anh nói cái gì?” Thanh Nhu bị lời của hắn làm giật mình.

“Hai người đã lên giường rồi đúng không? Nếu mày có thể làm với Nghiêm Tiêu thì không lý nào chẳng thể làm với tao!” Tân Khắc Lực nhào tới định hôn cô.

“Không! Dừng lại!” Cô quay mặt tránh.

“Trên giường Nghiêm Tiêu mày cũng tỏ vẻ thế à? Miệng nói không muốn nhưng lòng thì muốn chết đi được! Tao không cam tâm! Nhất định hôm nay tao phải có được mày!” Hắn đè cô xuống ghế salon.

“Tân Khắc Lực, anh mau buông tôi ra!” Cô liên tục giãy giụa thân thể, cố gắng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

“Dù mày có giãy thế nào thì cũng chỉ càng làm tao muốn mày!” Tân Khắc Lực không ngừng tức giận hôn miệng nhỏ của cô.

“Nghiêm Tiêu sẽ không bỏ qua cho anh!” Thanh Nhu liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi gọng kìm. Cơ thể cô là thuộc về Nghiêm Tiêu, không cho phép người thứ hai chạm vào!

“Hiện tại có núi để dựa vào rồi à? Hừ! Đồ đàn bà đê tiện!” Trên cánh tay cô xuất hiện vết máu. Tân Khắc Lực điên tiết cực kỳ! Cô dám phản kháng hắn! Thế là hắn tức tối bóp cổ cô.

“Đáng đời!” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô. “Cầu xin anh, anh mới thả em ra!”

Cô sắp không thở được!

“Sắp chết rồi đấy, mày không định cầu xin tao à?” Tân Khắc Lực buông tay để cô hô hấp. “Tao sẽ không cho mày chết dễ thế đâu! Tao muốn có được thân thể mày!” Hắn dường như nổi cơn điên, điên cuồng nhào qua vuốt ve cơ thể bất lực của cô.

Cô dùng sức đánh hắn, đấm hắn, đạp hắn, không ngừng phản kháng.

“Con tiện nữ này! Hổ không phát uy mày cho tao là mèo bệnh à? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Hắn bắt lấy tay cô, bóp một cái.

Thanh Nhu đau đến chảy nước mắt.

“Nghiêm Tiêu… Nghiêm Tiêu…” Cô đau thấu tận tim gọi.

“Gọi anh ta cũng vô ích! Anh ta không tới cứu mày đâu! Nói thẳng cho mày biết, Nghiêm Tiêu chỉ muốn đùa giỡn với mày thôi. Vì có được mày rồi nên anh ta mới kêu Uyển Ny tới dụ dỗ tao để mày càng xích lại gần anh ta, chờ anh ta chơi chán mày rồi sẽ đá mày đi!” Tân Khắc Lực mặt không đổi sắc nói láo, cố ý để cô hiểu lầm Nghiêm Tiêu.

“Anh nói bậy! Nghiêm Tiêu không phải loại người đó!” Cô gào to, tuy nhiên đáy lòng lại dao động. Nghiêm Tiêu thật sự cố ý đùa giỡn cô?

Nhưng… cô yêu anh mất rồi!

Trái tim cô đau quá!

“Là Uyển Ny nói cho tao biết! Nghiêm Tiêu là một tên đại gia phong lưu, anh ta sẽ không cam lòng chỉ có một con đàn bà. Tao khuyên mày đừng si tâm vọng tưởng tới anh ta nữa!” Tân Khắc Lực thấy kế khích bác ly gián có hiệu quả nên càng thêm ra sức kích thích cô.

“Đừng nói nữa!” Lệ cô rơi đầy mặt.

“Rốt cuộc mày cũng hiểu mày ngu ngốc cỡ nào rồi?” Tân Khắc Lực tàn nhẫn hỏi.

Hắn bắt đầu động tay cởi quần áo của cô.

“Không! Đừng!” Cô đẩy tay hắn.

“Còn giãy giụa cái gì? Lên giường với tao chính là biện pháp tốt nhất để trả thù Nghiêm Tiêu đó!”

“Không!” Thanh Nhu đá hắn, cắn hắn.

“Cái tên không bằng súc sinh này!” Đột nhiên một giọng nói tức giận vang lên.

Là Nghiêm Tiêu!

Anh tới tìm Thanh Nhu. Kỳ quái cửa chính nhà cô không đóng, anh ngơ ngác vào trong thì nhìn thấy Tân Khắc Lực đang muốn xé quần áo Thanh Nhu!

Nghiêm Tiêu túm lấy cổ áo hắn, đấm cho hắn một cú.

Tân Khắc Lực vội cầu xin tha thứ: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh tha cho tôi, đều là do Thanh Nhu dụ dỗ tôi, tôi không nhịn được nên…”

“Tao tin vào mắt mình! Rõ ràng cô ấy muốn phản kháng!” Nghiêm Tiêu lại đấm cho hắn một cú, đánh tới nỗi khoé miệng hắn rỉ máu. “Tao muốn giết chết mày!”

Tân Khắc Lực thấy một nắm đấm của Nghiêm Tiêu lại định vung tới liền vội vàng bỏ chạy khỏi cửa.

“Thanh Nhu, em có sao không?” Nghiêm Tiêu lo lắng nhìn cô. Trừ bị kinh sợ ra, tay cô còn có vết thương. “Anh dẫn em đi bệnh viện!”

“Anh đừng chạm tôi!” Cô co rúm người. Vì lời Tân Khắc Lực, trái tim yếu ớt của cô vô cùng tổn thương.

“Em sao vậy? Anh là Nghiêm Tiêu nè, không sao.” Chẳng lẽ cô bị doạ sợ quá?

“Hiện giờ anh chỉ đang đùa giỡn với em đúng không? Sau khi trả thù xong anh sẽ vứt bỏ em đúng không?” Tim cô quá đau!

“Em nói linh tinh gì đấy? Có phải Tân Khắc lực nói bậy gì với em không?” Vậy mà cô cũng tin?

Anh bị hiểu lầm không thể giải thích được, cô cũng không cho anh cơ hội giải thích.

Tim Thanh Nhu đau như dao cắt. “Anh đi đi! Em không muốn gặp anh!”

“Em chọn tin Tân Khắc Lực chứ không tin anh!” Anh lùi về ngưỡng cửa.

Nước mắt của cô không ngừng rơi. “Anh đừng tới tìm em nữa! Em không muốn thấy anh!”

Nghiêm Tiêu cô đơn lái xe đi.

Cô rống khóc.

Thanh Nhu bước vào một quán café, đảo mắt tìm được Đông Uyển Ny đã ngồi chờ từ lâu. Cô ta vẫy tay với cô.

“Cô Quan vẫn khoẻ chứ?” Đông Uyển Ny nhỏ giọng chào hỏi nhưng vẫn khẽ động đến miệng vết thương.

Trời nóng mà cô ta khoác áo kín mít, trên mặt còn đeo kính râm.

“Tôi rất khoẻ.” Thanh Nhu nhận ra rõ cô ta gầy đi một vòng. “Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Thời gian này cô không hề bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày đều tự giam mình trong phòng, khóc không biết bao nhiêu lần.

Cô thẫn thờ mất vía, trong đầu ngập tràn hình ảnh của Nghiêm Tiêu.

“Hôm nay tôi hẹn cô tới là muốn nói cho cô biết bộ mặt thật của Tân Khắc Lực.” Đông Uyển Ny bỏ kính râm và cởi áo khoác ra. Tân Khắc Lực dám đánh cô ta, cô ta sẽ cắn lại hắn một miếng! “Anh ta thường mượn rượu giả điên đánh tôi, quả thực không phải là người! Cô Quan, may là cô không đồng ý kết hôn với loại súc sinh chó má này!”

Thanh Nhu hít mạnh một hơi.

Trên mặt Đông Uyển Ny có vài vết bầm, cánh tay cũng xanh một mảng, tím một khối.

“Sao anh ta lại đánh cô?” Thanh Nhu không đành lòng.

“Bởi vì chuyện kia… anh ta không thoả mãn được tôi. Anh ta xấu hổ nên đánh tôi cho hả giận…” Dứt lời cô ta không kìm được tiếng nức nở.

Thanh Nhu lấy giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta.

“Khuya hôm trước anh ta uống say khướt về, đánh tôi một cách tàn bạo. Nhắc tới cô, anh ta còn mắng cô vong ơn phụ nghĩa!” Đông Uyển Ny vì động phải miệng vết thương nên hơi ngừng lời, sau lại tiếp: “Tôi biết công ty anh ta sắp phá sản, là bị Nghiêm Tiêu đánh sập. Anh ta trở tay chẳng kịp nữa!”

“Rất xin lỗi! Vì tôi mà Tân Khắc Lực mới đánh cô trút giận!” Nhớ tới Nghiêm Tiêu, tim Thanh Nhu vô cùng khổ sở và thê lương.

“Tôi hiểu đây không phải lỗi của cô. Anh ta nói anh ta muốn phá đám tình cảm giữa cô và Nghiêm Tiêu, còn đắc ý nói đã thành công nữa. Cô Quan, không biết cô đã nghe anh ta nói gì chưa nhưng cô ngàn vạn lần không được tin lời anh ta!”

“Không phải cô nói cho Tân Khắc Lực biết là Nghiêm Tiêu muốn đùa giỡn với tôi ư?”

“Tôi thề tôi chưa từng nói những lời này! Tất cả đều do Tân Khắc Lực láo toét! Tân Khắc Lực nói anh ta theo đuổi cô là vì thân thể thuần khiết của cô, sau khi chiếm được rồi sẽ đá bay cô! Tên này đúng là súc sinh!” Đông Uyển Ny càng nói càng giận.

Vậy chẳng phải… mấy ngày qua cô hiểu lầm Nghiêm Tiêu? Còn điên khùng tự kỷ ở nhà mấy ngày?

“Cô Quan, tôi thấy Nghiêm Tiêu thực sự rất thích cô. Mặc dù tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng thư ký của Nghiêm Tiêu là bạn tôi, nghe cô ấy nói dạo gần đây Nghiêm Tiêu rất ít tới công ty, thân thể cũng tiều tuỵ hẳn… Nếu hai người tâm đầu ý hợp thì không nên lãng phí thời gian nữa, mắc công trúng kế của Tân Khắc Lực!” Đông Uyển Ny tận tình khuyên nhủ.

Thanh Nhu còn chưa kịp nói câu cảm ơn cô ta liền vội vã phóng đi. Cô muốn gặp Nghiêm Tiêu! Đều là do cô không tốt!

Tâm tình Thanh Nhu rạng ngời, dường như sau cơn mưa trời lại sáng.

Đợi thang máy nhích lên từng tầng một, trong lòng Thanh Nhu kích động tới nỗi ngực muốn nổ mạnh. Cô nên mở miệng với Nghiêm Tiêu thế nào? Cô nên đối diện với Nghiêm Tiêu thế nào?

Đầu tiên cô phát điên chạy tới nhà anh, phát điên nhấn chuông cửa, tựa như một cô gái đang phát cuồng vì tình yêu, vô cùng khát khao được trông thấy anh.

Nhưng sau đó cô phát hiện anh không có ở nhà, xe anh cũng không có ở đấy. Có lẽ anh đã tới công ty.

Phòng làm việc của tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất. Cô hỏi quầy tiếp tân, quả nhiên Nghiêm Tiêu ở đây!

Tuy nhiên thang máy lên đến lầu 27 thì chợt dừng lại, bộ đàm truyền ra thông báo thang máy sẽ tạm ngừng hoạt động ba mươi phút để tiến hành sửa chữa, xin mời những ai đang sử dụng thang máy dành cho nhân viên ra ngoài.

Ba mươi phút? Cô không thể chờ lâu tới thế được.

Thanh Nhu vội vã nhấn nút mở cửa, lao ra khỏi thang máy. Sao cô lại xui xẻo thế nhỉ?

Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tận lầu 50 đó!

Nhưng thôi, cứ lên trước rồi hẵng nói.

Cô như là đang chạy thi marathon, thở hồng hộc bò lên từng tầng lầu.

Bò đến tầng cao nhất thì chân cô dường như nhấc không lên nữa. Chỉ còn ý chí gắng chống đỡ, ở hai bậc thang cuối cùng thì suýt chút vấp ngã, may mà cô kịp giữ vững thân thể.

Mới bước khỏi cầu thang, cô liền phát hiện một đôi mắt sắc bén đang nhìn chăm chú vào mình.

Cô nhìn anh, thở phì phò hổn hển: “Em… em… em…” Mặt đỏ tới tận mang tai, nửa chữ cô cũng chẳng nói tiếp được.

“Nơi này không phải chỗ cô nên tới.” Nghiêm Tiêu lạnh nhạt bảo, bước chân đang muốn rời đi, bỗng vạt áo bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại.

Anh quay đầu trừng cô.

Cô vô tội nâng đôi mắt to tròn lên rồi lại hạ xuống.

“Em… từ… tầng 27…” Cô nho nhỏ thở dốc.

“Thở xong rồi nói!” Anh tức giận quát: “Không tôi mặc kệ cô!”

“Anh đừng nói vậy, em rất khổ sở mà…” Mắt cô rưng rưng chực khóc. Dù biết rõ rằng anh không bao giờ bỏ được mình, cũng biết rõ anh chỉ mạnh miệng nhưng tim cô sẽ thấy rất đau!

“Rốt cuộc cô muốn gì? Chẳng phải cô nói không muốn thấy tôi ư? Giờ còn đứng đây nói những lời này, đang muốn trêu đùa tôi à?” Giọng điệu anh cay nghiệt.

“Em chạy lên từ tầng 27 đó… Nể tình em vừa lết hết 23 tầng còn lại, anh nói chuyện mấy phút với em được không?”

“Có gì thì nói mau!” Anh đồng ý không phải vì đau lòng cho bộ dạng đáng thương của cô mà chỉ đơn giản là vì thông cảm với vẻ đáng thương đó thôi. “Tôi còn vội đi họp, rất bận.”

“Vậy… dạo này anh có khoẻ không?”

“Rất khoẻ!” Cô hồng hộc chạy tới chỉ vì muốn hỏi anh câu này? “Cứ sống, cứ làm việc thôi.”

“Nhưng em nghe nói dạo này anh không khoẻ lắm…” Cô liên tục nghẹn thở.

Ánh mắt hung ác của anh bắn về phía cô. Đồ ngốc này! Không chờ thang máy sửa xong rồi lên được à? Nếu không thì cũng chạy chầm chậm thôi, chạy gấp thế kia để làm anh đau lòng chắc?

“Nếu cô nghĩ cuộc sống của tôi không có cô sẽ tăm tối thì cô lầm rồi! Tôi sống rất tốt, không có cô bên cạnh làm phiền, công việc tôi xử lý càng nhanh.” Anh nói dối.

“Nhưng mặt anh tiều tuỵ quá, mắt còn có quầng thâm.” Cô không khách khí chỉ ra.

Nghiêm Tiêu liếc mắt, quát: “Rồi! Tôi thừa nhận tôi mất ngủ, tôi nhớ cô, vậy thì sao? Ha! Cô bảo tôi đừng tới gặp cô chứ không bảo tôi đừng nhớ cô!” Anh thẳng thắn nói rõ.

Cô rất cảm động, rất vui sướng, nhịn không được khóc oa lên thành tiếng.

“Này đứa ngốc kia, khóc cái gì?!” Anh chịu đựng không cho mình tiến lên ôm cô, nhịn tới nỗi toàn thân run rẩy.

“Em cũng vậy mà… Em cũng sống không tốt, cứ mãi nhớ anh… Đều là do em suy nghĩ lung tung. Nhưng đó là bởi vì em sợ, sợ bị đùa giỡn. Dù sao… em cũng chưa từng yêu ai sâu đậm như vậy mà…” Nếu như không có anh, cô thực không biết nên sống thế nào nữa.

“Nói to lên! Em nói cho mỗi mình em nghe à? Người em yêu là ai?” Giọng điệu anh hung hăng, cố gắng che giấu sự thật là anh đã tha thứ cho cô.

Cô lau nước mắt, hô: “Là anh! Là anh!”

“Muộn rồi! Ngày đó em bảo tôi đừng tới tìm em thì trái tim tôi đã nguội, có hối hận nữa cũng không bù đắp được.”

“Em nguyện dùng cả đời để bù đắp, thậm chí là kiếp sau, kiếp sau nữa em cũng nguyện ý!” Cô rất nghiêm túc. Chỉ cần có thể níu giữ anh, muốn cô làm gì cũng được.

“Em đi đi! Tôi sẽ không tha thứ cho em!”

Tim cô chảy máu, hai mắt đẫm lệ, thì thào: “Tiêu… anh nói thật ư?”

Anh không trả lời, chỉ lạnh lùng trừng cô.

“Anh không đồng ý thì em đi đây…” Ánh mắt cô mờ mịt, không biết nên thế nào cho phải.

Nghiêm Tiêu dõi mắt nhìn cô. Vẻ mặt xót xa muốn chết làm tim anh co rút đau đớn không thôi. Tới tận bây giờ, anh vẫn yêu cô sâu đậm như vậy.

Anh không nhịn được nữa bèn chạy về phía trước, bá đạo và thâm tình kéo tay cô.

“Là giả! Tất cả những lời anh vừa nói là giả đấy! Anh tha thứ cho em rồi! Em thật là ngốc nghếch, ngay cả chuyện anh yêu em mà em cũng không cảm nhận được. Điều đó làm anh rất tức giận!”

Cô dừng bước, khóc thút thít: “Vậy em phải làm gì anh mới không tức giận nữa?” Cô mơ mơ màng màng hỏi. Bàn tay anh vừa rộng vừa ấm áp khiến cô rất sung sướng.

“Anh có biện pháp giải quyết rồi đây. Biện pháp đó chính là em phải kết hôn với anh, anh muốn em sinh bao nhiêu con cho anh thì em phải sinh bấy nhiêu đứa, anh muốn em nấu cơm thì em phải nấu cơm, mỗi ngày tỉnh giấc nhất định phải để anh thấy em, cũng nhất định phải để anh nắm tay em, và quan trọng nhất là mỗi ngày phải để anh yêu em, nghe rõ chưa?”

“Nào có ai cầu hôn như anh…” Nhưng thực ra trái tim cô đang vô cùng cảm động.

“Em có thể bức hôn anh thì sao anh không thể cầu hôn em?” Anh biện luận hùng hồn.

“Em bức hôn anh bao giờ?” Cô kháng nghị.

“Còn nói không có! Lời em nói mới rồi còn văng vẳng bên tai mà em lại không thừa nhận?”

“Đúng! Anh nói thế cũng đúng! Cứ như vậy đi.”

Không gian ngọt ngào bao quanh hai người họ. Hai con người, hai trái tim chặt chẽ dựa sát vào nhau, mãi mãi không bao giờ chia cắt nữa.

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.