Xác định được thân phận của Thi Dư, vui sướng hòa lẫn với tức giận, khiến Hàn Trạch Vũ có hơi kích động.
“Tiếu Tiếu, đúng là Thi Dư rồi. Nha đầu đáng chết này, chạy đến đây cũng không báo cho người nhà một tiếng, chẳng lẽ không biết tất cả mọi người đang lo lắng cho nó sao chứ?”
Biết Thi Dư được an toàn, phiền muộn trong lòng của cô cuối cùng cũng buông xuống, nhưng mà cô vẫn còn có hơi nghi ngờ nhìn chằm chằm Hàn Trạch Vũ, tại sao Thi Dư lại đến thăm mẹ Tần?
Thấy được nghi vấn của cô, Hàn Trạch Vũ cười cười: “Thi Dư và anh là anh em cùng cha khác mẹ, trước khi gia đình anh đón nó về nhà thì khoảng thời gian trước đó nó sống trong Phúc Lợi Viện”
Lời nói của Hàn Trạch Vũ khiến Lãnh Tiếu Tiếu hết sức kinh ngạc, cô vẫn cho là bọn họ là anh em ruột thịt.
Không trách được có lúc cô thấy ánh mắt của anh nhìn Thi Dư có hơi lạ. Phải chăng là do bản thân mình quá ngốc sao? Tại sao mình lại không biết? Tại sao chưa từng nghe mẹ Tần nhắc qua chuyện này?
Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy tất cả sự việc này giống như một nùi len không thể nào gỡ ra nổi, không tìm được đầu mối, hơn nữa ..., nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không nên ở đây suy nghĩ về những vấn đề này.
Đột nhiên điện thoại của Hàn Trạch Vũ vang lên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên quen thuộc, nhưng hôm nay vừa nghe thấy không biết vì sao sao lại có cảm giác đặc biệt chói tai? Giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
“Alo” Hàn Trạch Vũ nhìn những con số xa lạ, nhận điện thoại.
“. . . . . .”
“Cô nói cái gì? Hàn Thi Dư? Cô xác định đúng là người này sao?“. Trên mặt của Hàn trạch Vũ lộ ra vẻ mặt kinh khủng.
“. . . . . .”
“Được, bệnh viện đó ở đâu vậy? Tôi lập tức tới đó?”
“. . . . . .”
“Trạch Vũ, xảy ra chuyện gì?“. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt lo lắng của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cũng cảm thấy đau đớn theo.
“Thi Dư xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại nó đang ở bệnh viện! Tình huống cụ thể ra sao anh phải tới đó mới biết được“. Hàn Trạch Vũ đơn giản giải thích cho Lãnh Tiếu Tiếu biết tình hình một chút, sau đó liền chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.
————–—————-
Trước cửa phòng giải phẫu, có một người cảnh sát đang đứng chờ.
Hàn Trạch Vũ đi tới: “Chào anh! Xin hỏi anh là cảnh sát Giang sao?”
Người cảnh sát nghe được giọng nói của Hàn Trạch Vũ nên quay đầu lại: “Xin chào, tôi là? Anh là?”
“Tôi là Hàn Trạch Vũ, người bên trong là em gái của tôi. Tôi muốn biết tình huống cụ thể như thế nào, em gái của tôi tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ chứ?“. Giọng nói của Hàn Trạch Vũ mang theo sự lo âu và nóng nảy.
“Hàn tiên sinh, đầu tiên anh hãy bình tĩnh trước đã, căn cứ vào lời khai của người tài xế cùng lời kể của những người xung quanh nơi xảy ra tai nạn lúc đó, bước đầu có thể kết luận em gái của anh tự lao về phía chiếc xe kia. Về phần lý do cô ấy tại sao lại làm vậy. . . . . .”
“Em gái của tôi rất ngoan, sao nó lại tự mình tự lao ra xe được chứ? Anh không cảm thấy những lời khai này là rất hoang đường hay sao? Hay đây là do cảnh sát các anh làm gì với lời khai của nhân chứng rồi? Tìm không ra nguyên nhân liền đem tất cả sai lầm đẩy lên người em gái tôi sao?“. Hàn Trạch Vũ thô lỗ cắt đứt lời của anh cảnh sát.
Nghe được lời kết luận của cảnh sát Giang, Hàn Trạch Vũ rất tức giận. Anh căn bản không muốn thừa nhận bất kỳ lý do gì cho là Thi Dư tự đâm đầu vào xe.
“Hàn tiên sinh, mọi việc tôi nói đều có chứng cớ, cho nên tôi kết luận như vậy, đó là bởi vì có chứng cớ chứng minh kết luận của chúng tôi là chính xác, nếu như anh không chấp nhận kết luận này, chờ em gái của anh tỉnh lại, tất cả sẽ rõ ràng”
Cảnh sát Giang nghe được có người nhục nhã nghề nghiệp của mình, cũng có hơi tức giận.
“Cảnh sát Giang“. Bởi vì Lãnh Tiếu Tiếu không yên lòng, nên mãnh liệt yêu cầu Lý Sâm dìu cô tới đây, lại vừa lúc nghe được tình cảnh vừa nãy.
“Em? Lãnh Tiếu Tiếu! Làm sao em lại chạy tới đây?“. Anh nhìn Lãnh Tiếu Tiếu đáy mắt hiện ra một tia vui mừng.
“Tiếu Tiếu, làm sao em lại không nghỉ ngơi? Không phải anh đã nói với em là đừng có chạy lung tung hay sao?”
Hàn Trạch Vũ nhìn thấy Lãnh Tiếu Tiếu, chân mày nhíu lại, cô gái này giống như cho tới bây giờ không coi lời của anh ra gì, thật là khiến người ta nhức đầu mà.
“Trạch Vũ, em không sao, em rất cẩn thận mà!“. Lãnh Tiếu Tiếu trấn an Hàn Trạch Vũ sau đó lại quay đầu nhìn cảnh sát Giang lộ ra một nụ cười lễ phép.
“Cảnh sát Giang, đúng, là tôi? Bạn của tôi là bởi vì lo lắng cho em gái của mình mới có thể nói ra những lời khó nghe như thế, anh đừng để tâm nha!“. Lãnh Tiếu Tiếu có chút áy náy nói.
“Không có việc gì, chúng tôi cũng hay gặp tình trạng này“. Lãnh Tiếu Tiếu nở nụ cười thanh khiết, khiến lòng của cảnh sát Giang có cảm giác xúc động.
Lần đó gặp ngoài đường là ngoài ý muốn, cô gái này hết sức giàu tinh thần trọng nghĩa, để lại trong lòng anh một ấn tượng rất sâu sắc.
“Hừ“. Hàn Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, một tay kéo Tiếu Tiếu ôm vào người của mình, đứng bên cạnh của anh.
“Trạch Vũ, cảnh sát Giang là một cảnh sát rất có tinh thần trọng nghĩa, anh ấy sẽ không tùy ý nói lung tung, hay là chúng ta hãy chờ Thi Dư tỉnh lại, sẽ hiểu rõ được tình huống lúc đó là như thế nào“. Lãnh Tiếu Tiếu nhẹ giọng khuyên Hàn Trạch Vũ.
Nghe được lời nói chuyện của cô đối với người cảnh sát này, Hàn Trạch Vũ cảm giác rất không thoải mái.
Đặc biệt là thấy cái ánh mắt của tên cảnh sát này đang quét trên người của cô, nhìn đáy mắt tên đàn ông này lộ ra sự vui sướng, anh đã cảm thấy anh ta rất chướng mắt rồi.
“Hả?” Hàn Trạch Vũ vô cùng tham lam muốn giữ lấy Tiếu Tiếu, khiêu khích nhìn sang cảnh sát Giang, như không thèm để ý đến anh ta vậy.
Không bao lâu, phòng giải phẫu tắt đèn, bác sĩ dẫn đầu đi ra, Hàn Trạch Vũ khẩn trương đứng lên.
“Bác sĩ, em gái của tôi như thế nào rồi?”
“Yên tâm, bệnh nhân không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là đầu cùng chân của cô ấy có nhiều nơi bị thương, đầu bị va chạm nhẹ, 24 giờ sau não của cô ấy sẽ có hiện tượng hoạt động trở lại, nên cũng không có gì đáng ngại”
“Bao giờ chúng tôi mới có thể vào thăm cô ấy được?”
“Nửa giờ sau, mọi người có thể vào thăm bệnh nhân như bình thường”
“Cám ơn bác sĩ!”
“Không cần khách khí như thế“. Bác sĩ gật đầu một cái, rời đi.
Cảnh sát Giang nghe được lời của bác sĩ, đi tới nói: “Hàn tiên sinh, vậy bây giờ tôi về cục trước, ngày mai chờ sau khi em gái của anh tỉnh lại, tôi tới tìm hiểu tình huống cụ thể như thế nào”
“Không tiễn“. Gương mặt lạnh lùng của Hàn Trạch Vũ, không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Cảnh sát Giang, cám ơn anh! Ngày mai còn phải làm phiền anh rồi“. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Hàn Trạch Vũ, ngượng ngùng liếc mắt nhìn cảnh sát Giang, cười cười xin lỗi.
“Đừng khách khí, gọi tôi là Giang Lâm là được rồi, đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Tiếu Tiếu, tôi và cô khó có dịp gặp nhau một lần nữa, hôm nào rãnh rỗi tôi mời cô ăn cơm có được không?“. Giang Lâm không nhìn thấy ánh mắt bốc lửa của Hàn Trạch Vũ, anh ta cả gan mời Tiếu Tiếu của anh.