Phòng họp của cao ốc Hối Phong.
Hàn Trạch Vũ mang bộ mặt vững vàng, không yên lòng nhìn đại biểu các bộ phận đưa lên bảng báo cáo, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về người đàn ông mặt lạnh ở bên cạnh kia.
Nhóm người ngồi ở phía dưới nhìn sắc mắt trầm của Hàn Trạch Vũ, mỗi người đều khúm núm, nơm nớp lo sợ, sợ mình sơ ý một chút thôi sẽ kích nổ việc này.
Bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên, đột nhiên nữ thư ký xinh đẹp như vậy lại có thể đổi thành một người kiêu ngạo, một người đàn ông mặt lạnh như vậy.
“Mọi người còn có cái gì muốn bổ sung sao?”
Giọng nói của Hàn Trạch Vũ rõ ràng có chút không kiên nhẫn, anh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều cúi đầu, anh tức giận đem báo cáo ném vào bàn hội nghị.
“Sao lại không khí trầm lặng thế này, chẳng lẽ bây giờ ở đây làm lễ truy điệu sao?”
“Hàn tổng…..”
“Hàn tổng…. chúng tôi……”
Mọi người thấy Hàn Trạch Vũ không khỏi tức giận việc này, có chút không biết làm thế nào, bọn họ nhìn lẫn nhau nhờ giúp đỡ, không biết nên nói những điều gì tiếp sau mới có thể làm cho vị tổng giám đốc trẻ tuổi này hạ hỏa.
Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng, một hồi tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên, là điện thoại của người đàn ông bên cạnh Hàn Trạch Vũ. Tất cả mọi người âm thầm vì anh ta mà toát mồ hôi đầm đìa.
Bởi vì mọi người đều biết thời điểm đang họp, kiệng kỵ nhất chính là tiếng chuông điện thoại kêu lên, đây là chuyện Hàn Trạch Vũ không bao giờ chịu được.
Nhưng phản ứng của Hàn Trạch Vũ bây giờ lại khiến cho mọi người kinh ngạc!
Anh đang nghe thấy tiếng chuông, vội vàng quay đầu, sắc mặt khó chịu trong nháy mắt biến mất, lộ ra nụ cười. Hình như cú điện thoại này xuất hiện, là điều anh mong đợi đã lâu!
Người đàn ông kia đi tới một góc, thấp giọng nghe điện thoại. Mà từ lúc tiếng chuông vang lên,
tầm mắt của Hàn Trạch Vũ cũng chưa có rời khỏi anh ta.
Người đàn ông kia giống như chưa nói gì, cúp điện thoại liền đi tới Hàn Trạch Vũ cúi người thì thầm nói nhỏ bên tai Hàn Trạch Vũ, tiếp đó, sắc mặt của Hàn Trạch Vũ hoàn toàn thay đổi bởi tròng mắt như mây mù, quả thật con mắt như ngàn dặm không mây mà!
“Hôm nay hội nghị tới đây thôi, mọi người tan họp!”. Hàn Trạch Vũ nhẹ nhàng nói, người cũng đã vọt đến cửa.
Nghe được tan họp, đoàn người cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giờ khắc này bọn họ vô cùng cảm kích người gọi cuộc điện thoại này, nếu như không phải là người đó, đoàn người này còn không biết phải ở trong không khí khó thở này,giãy giụa bao lâu đâu!
----------
Lãnh Tiếu Tiếu ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc, chờ Hàn Trạch Vũ họp xong, trên mặt cô bình tĩnh, nhưng không ai biết được bao nhiêu phần bình tĩnh, có bao nhiêu phần sốt ruột trong lòng thế này?
Nghĩ đến việc mình phải cầu khẩn anh, cầu xin anh bỏ qua cho viện phúc lợi, rất có thể cầu xin anh muốn cô, cô đã cảm thấy khó chịu trong lòng, đột ngột đau…..
Hàn Trạch Vũ từ trong phòng họp bước nhẹ nhàng tới hướng phòng làm việc. Tốc độ của anh rất nhanh, khiến người đàn ông kia phía sau anh chạy chậm theo sau anh.
Tới đến trước phòng làm việc, Hàn Trạch Vũ dừng lại một lát, đẩy ra cánh cửa kia!