Hứa Mạch lo lắng nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một cái, nhưng anh thật vật vả mới cải thiện được mối quan hệ của mình với Mạc Ly, nhưng không nghĩ tới, người phụ nữ lại đột nhiên xuất hiện làm phá hỏng nó.
“Anh thề, anh không làm gì cả, chẳng có cái gì làm cả, Mạc Ly, anh đều giải thích với em bao nhiêu lần rồi, anh với cô ta chuyện gì cũng không có, thật đấy?”
“Hứa thiếu, rõ ràng có, chúng ta rõ ràng làm rất nhiều chuyện nha, anh đúng là người hay quên”. Lãnh Tiếu Tiếu nói hết sức mập mờ.
Hứa Mạch vừa nghe xong liền gấp gáp, anh trừng mắt ác liếc Lãnh Tiếu Tiếu, lại tới Mạc Ly vội vàng giải thích.
“Người phụ nữ này nói lung tung, chỉ ký phần hiệp ước anh liền đi, cũng không có làm gì”.
Nghiêm Mạc Ly nhìn Hứa Mạch bộ dạng đau đầu nhức óc, nhịn được trong đáy lòng muốn cười thật to, nghiêm mặt nhìn về nơi khác, không có lên tiếng, bởi vì, cô sợ há miệng ra, sẽ không nhịn được liền cười ra mất.
Lãnh Tiếu Tiếu càng ngày càng chơi vượt lên, cô một mực kéo tay Mạc Ly, vẻ mặt thành thật.
“Mạc Ly, thật xin lỗi a, ngày đó Hứa thiếu đúng là ký xong hiệp ước liền đi, nhưng….”. Lãnh Tiếu Tiếu cố ý dừng lại một chút: “Hứa thiếu cho mình thẻ mở cửa phòng của khách sản Hải Hàng, hẹn mình buổi tối ngày thứ hai tám giờ không gặp không về nha?”
“Lãnh Tiếu Tiếu, đủ rồi, tôi thừa nhận tôi cùng với Hàn Trạch Vũ lừa cô, tôi nhận lỗi với cô có được không? Thật xin lỗi, đại tiểu thư của tôi. Cô đừng đùa tôi nữa, để tôi đi tới hôm nay, có dễ dàng sao? Van cô, cô đừng làm gì nữa, đừng trước mặt Mạc Ly mà nói lung tung nữa”.
Hứa Mạch thật là hối hận, ban đầu không nền đồng ý với yêu cầu của Trạch Vũ, chọc tới yêu nữ này. Nhìn Mạc Ly giận đến thân thể run rẩy ( thật ra là muốn cười đến chết), khiến Hứa Mạch gặp trở ngại.
Mặt Lãnh Tiếu Tiếu cũng vì cố nén cười mà mặt đỏ bừng.
Rốt cuộc, hai người phụ nữ nhìn Hứa Mạch lo lắng mà nắm đầu, thật sự nhịn được liền hì hì một tiếng, cười thật to.
Hứa Mạch kinh ngạc nhìn thoáng qua 2 người, lập tức hiểu.
“Tốt, hai người các cô đều trêu chọc tôi”.
“Làm sao đùa giỡn anh vậy? ban đầu anh đùa được tôi đủ thảm chưa?”. Lãnh Tiếu Tiếu liếc Hứa Mạch một cái, xem thường hừ một tiếng.
“Được rồi, được rồi, Tiếu Tiếu, cậu cũng đừng bắt nạt Hứa Mạch nữa, nếu như Hứa Mạch ban đầu không có âm thầm mờ ám, thì bây giờ đứa bé trong bụng cậu từ đầu tới chứ?”. Mạc Ly kéo Lãnh Tiếu Tiếu qua, dàn xếp.
“Em bé? Cô mang thai? Là của Trạch Vũ sao? Tên tiểu tử này, thật tốt số”. Hứa mạch không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào bụng của Lãnh Tiếu Tiếu, đáy mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
“Mạc Ly, em cũng mau sinh cho anh một đứa đi? Em xem, ngay cả Trạch Vũ cũng làm bố trước anh”. Hứa Mạch lôi kéo tay Mạc Ly, ở bên tai cô nói nhỏ, khiến Mạc Ly đỏ mặt.
“Nghĩ khá lắm, vì sao em phải sinh cho anh? Muốn sinh anh tìm người khác đi”.
“Đừng như vậy nha, vợ, cả đời này, anh chỉ muốn em sinh con cho anh, người khác anh cũng không muốn, được không?”. Hứa Mạch ăn nói khép nép lấy lòng.
“Cái gì? Anh còn định cho người phụ nữ khác mang thai con anh sao?”. Lãnh Tiếu Tiếu bắt lỗi trong lời nói của Hứa Mạch,cố kinh ngạc lớn tiếng kêu.
Cô gái này. “Lãnh Tiếu Tiếu, cô không cần lừa Mạc Ly được không? Tôi rõ ràng không có ý khác, ý tứ của tôi là, tôi chỉ muốn Mạc Ly mang thai con tôi, Mạc Ly, em đừng nghe cô ta, em phải tin anh”.
Hứa Mạch tức giận nói xong, lại cẩn thận nhìn mặt Mạc Ly, chỉ sợ cô tức giận.
“Em có tin hay không thì liên quan tới anh sao? Em cũng đâu là gì của anh”. Nghiêm Mạc Ly có chút chua xót nói qua.
“Quan trọng, dĩ nhiên quan trọng rồi, quan trọng vô cùng. Em là vợ anh nha, tất cả của em đối với anh đều rất quan trọng. Em quan trọng nhất trong lòng anh”.
“Ai là vợ của anh? Em là vợ trước? Vợ trước, hiểu không? Vợ trước thì không phải là vợ ròi”. Mạc Ly nhớ tới chuyện cũ, trong lòng liền căm giận bất bình.
“Được rồi, anh xin lỗi, trước kia đều là lỗi của anh, đúng rồi, hôm nay để cho Lãnh Tiếu Tiếu chứng kiến cho chúng ta chứ?”
Hứa Mạch nói qua liền vào trong xe, như ảo thuật lấy ra một bó hoa hồng, lại từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, quỳ xuống trước mặt của Mạc Ly.
Nghiêm Mạc Ly cùng Lãnh Tiếu Tiếu không có chuẩn bị tâm lý, đột nhiên xuất hiện ra trước mắt gây hoảng sợ.
Người đi đường thấy cảnh này cũng rối rít tới xem náo nhiệt.
“Mạc Ly, vốn hôm nay chuẩn bị tìm phòng ăn có không khí lãng mạn để cầu hôn em, chỉ là, anh cảm thấy ở đây, càng thể hiện ra thành lý của anh hơn. Để Lãnh Tiếu Tiếu cùng tất cả mọi người tại đây chứng kiến với anh, Mạc Ly, anh yêu em, gả cho anh nhé?”
Hứa Mạch một phen thâm tình thổ lộ, lập tức tâm tình những người xung quanh dâng cao, mọi người hưng phấn vỗ tay, lớn tiếng kêu.
“Gả cho anh ấy đi. Gả cho anh ấy đi. Gả cho anh ấy đi…..”
Nghiêm Mạc Ly không nghĩ tới Hứa Mạch sẽ cầu hôn ở nơi này, cô nén nước mắt, ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Hứa Mạch, anh mau đứng dậy đi, anh đang làm cái gì vậy? nhiều người như vậy, ảnh hưởng không tốt đâu”.
“Không, em phải đồng ý với anh, anh mới đứng lên”. Ánh mắt Hứa Mạch kiên định, nhìn thẳng vào Mạc Ly.
Trước anh vẫn lo lắng mạc Ly sẽ không đòng ý lời cầu hôn của anh, nhưng, trường hợp bây giờ, anh hiểu rõ Mạc Ly, nhất định không có vấn đề.
Lãnh Tiếu Tiếu hâm mộ nhìn màn trước mắt, cảm động đến mức muốn rơi lệ, cô đi tới bên cạnh Mạc Ly, hiện cho cô một ánh mắt khích lệ.