Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 72: Chương 72: Học không được dịu dàng




Cao ốc Hạ Thị.

Lòng Tần Phi không yên đưa điện thoại đùa giỡn trong tay, khóe miệng anh nâng lên nụ cười cân nhắc.

Chắc hẳn tất cả tìm ra đều như anh mong muốn rồi sao?

Chỉ có điều, muốn chính miệng nghe được tin tức tốt có thể khiến người ta hưng phấn sao?

Tần Phi suy nghĩ một chút bấm chuỗi số đã sớm thuộc.

“Này?”. Đầu kia điện thoại truyền tới âm thanh thấp.

“Thi Dư, thế nào rồi? Tất cả đều như em mong muốn phải không? Nhớ phải cảm tạ anh thật tốt đúng không?”. Âm thanh của Tần Phi miễn cưỡng, có một tia đùa giỡn.

“Em hiện tại có chút bận, tối nay cho anh chọn, gặp lại sau nhé?”

Không đợi Tần Phi đáp lại, điện thoại liền bị cúp. Tần Phi nhăn mày lại, có chút không vui để điện thoại xuống.

Cảm thấy có gì xấu dâng lên.

Âm thanh của Hàn Thi Dư nghe rất buồn bực, không có cảm giác vui sướng, chẳng lẽ ngày hôm qua mọi việc không thuận lợi sao?

Hay là? Xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao? Ngoài ý muốn?

Tần Phi có chút phiền não, quả đấm nặng nề rơi vào bàn làm việc, phát ra tiếng vang.

Anh dấy lên một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, hiện lên màn khói mù mịt, Tàn Phi đang suy nghĩ, tự dưng trên mặt lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bấm một chuỗi số khác.

“Này, quản lý Vương, tôi có việc tìm ông, ba giờ chiều chỗ cũ được không?”

----------

Hàn Trạch Vũ về đến nhà, vừa đi tới đầu cầu tháng liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của 2 người phụ nữ.

Nghe được tiếng cười nhẹ của Lãnh Tiếu Tiếu, trong lòng Hàn Trạch Vũ thư thái một hồi, chỉ cần cô vui vẻ, tất cả mọi thứ của anh tràn đầy ánh mặt trời.

Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy nửa người Lãnh Tiếu Tiếu nằm trên giường, bên ngoài mắt cá chân còn có kim châm, còn có dụng cụ điên bên cạnh, hơi rung động. Đáy mắt anh thoáng qua một tia đau lòng.

Hàn Trạch Vũ không tiếng động đứng ở cửa, khiến Lãnh Tiếu Tiếu hết sức kinh ngạc. Cô yên lặng nhìn anh, nụ cười yếu ớt, đáy mắt lộ vẻ vui sướng.

Hàn Trạch Vũ hướng bên giường đi tới, anh nhìn bên cạnh Hàn Thi Dư cúi đầu, đáy mắt phát ra một tia lạnh.

“Thi Dư, làm sao em vẫn chưa về nhà hả?”

Đối với cô em gái này, anh luốn có chút mâu thuẫn, thật ra thì anh rất thương cô. Nhưng theo lúc 2 người từ từ lớn lên, anh cảm giác cô em gái lệ thuộc quá mức vào anh, cô đối với anh có cảm giác khác lạ khiến anh không thể nào không cưng chiều cô.

“Anh Trạch Vũ, em biết em sai rồi, anh đừng tức giận nha?”. Đầu Hàn Thi Dư hạ xuống rất thấp, chu cái miệng nhỏ nhắn hiện bộ dạng hối tiếc.

“Sai rồi hả? Em biết sai chỗ nào không?”. Âm thanh nghiêm nghị của Hàn Trạch Vũ khiến Lãnh Tiếu Tiếu cũng cảm thấy dao động.

Cô nhìn Hàn Thi Dư đáng thương, không nhịn được mở miệng nói, “Trạch Vũ, việc đó…. Về chuyện tối hôm qua, Thi Dư đã nói với em rồi, em ấy cũng nhất thời ham chơi thôi, đừng trách em ấy”.

“Ham chơi? Có thật là chơi đùa không? Hàn Thi Dư, em nói thật xem, người kia ở đâu tới? Em không biết em ở đây làm cái gì sao?”

May mà hôm qua khi ở trong phòng anh là Lãnh Tiếu Tiếu, ngộ nhỡ…..

Không phải là rối loạn rồi sao?

“Anh Trạch Vũ, thật xin lỗi, em thật sự cũng chỉ nhất thời tò mò, dù sao anh cũng không có tổn thất gì, anh cũng đừng giận em nữa, được không?” Hàn Thi Dư vừa nói, vừa dùng khóe mắt ám hiệu cho Lãnh Tiếu Tiếu.

“Ôi chao?”. Lãnh Tiếu Tiếu phát ra tiếng khổ sở rên rỉ.

“Em làm sao vậy? Có cái gì lộn xộn sao?”

Hàn Trạch Vũ còn muốn nói nữa, nhưng nghe được âm thanh thống khổ của Lãnh Tiếu Tiếu, mặt anh khẩn trương đi tới bên người cô, mặc dù giọng nói có chút trách cứ, nhưng không che giấu được vẻ ân cần.

“Không sao, chắc vừa rồi không cẩn thận chạm vào dây thần kinh nào thì phải?”. Lãnh Tiếu Tiếu nhìn nét mặt khẩn trương của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

“Về sau phải cẩn thận, nếu không sẽ chữa được hoàn toàn đâu?”

Hàn Trạch Vũ bộ dạng thầy thuốc, chọc cho Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được bật cười, “Hàn tổng, em còn không biết anh là thầy thuốc đấy?”

Hàn Trạch Vũ thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Lãnh Tiếu Tiếu, nháy mắt mất hồn. Đặc biệt là đôi mắt của cô, rất sáng ngời, rất rõ ràng, giống như một dạng ánh sáng, có thể chiều sâu vào trong tâm linh vậy.

“Đây là bình thường có được hay không?”. Nghe giọng điệu đùa của Lãnh Tiếu Tiếu, giọng trước có hơi căng thẳng, Hàn Trạch Vũ cũng đã mềm yếu một chút.

Anh nhìn xung quanh căn phòng, phát hiện hết sức sạch sẽ, anh quay đầu lại nhìn chằm chằm Hàn Thi Dư, “Hôm nay cô Hàn tới đây sao?”

“Không có, cô Hàn xin nghỉ hai ngày nay mà?”. Hàn Thi Dư hoảng hốt nói, cô không thể nói bởi vì chính mình muốn trù tính anh, mà cho cô Hàn nghỉ được.

“A, phòng này do em dọn dẹp sao?”. Mặt Hàn Trạch Vũ không tin.

“Đây là chị Tiếu Tiếu dọn dẹp đấy?”. Trực tiếp đối mặt, Hàn Thi Dư chỉ có thể nói thật.

Nghe được lời nói của Thi Dư, sắc mặt Hàn Trạch Vũ quay sang nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, “Em không thể ngồi yên một chút sao? Chân bị đau phải biết nghỉ ngơi thật tốt chứ? Xem ra sức lực của em vẫn còn rất tốt phải không?”

Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói trách cứ của Hàn Trạch Vũ, sắc mặt có chút không tự nhiên. Phòng lộn xộn lung tung, không dọn dẹp một chút thì làm sao có thể ở được chứ?

Cô liếc một cái về khuôn mặt đen của Hàn Trạch Vũ, trong lòng thầm thì.

Rõ ràng chính là quan tâm cô, thế nào từ miệng của anh cứ lạnh băng như vậy chứ? Mặc dù chăm sóc tỉ mỉ như vậy, nhưng vẫn không dịu dàng. Dánh vẻ lạnh lùng như vậy, thật làm cho người ta chán ghét đấy?

Hàn Trạch Vũ liếc nhìn Lãnh Tiếu Tiếu không có lên tường, biết lời nói vừa rồi của anh có chút nặng nề, nhưng vì ngại có Thi Dư bên cạnh anh không thể dỗ cô, đột nhiên anh cảm thấy trong cái phòng này trừ anh cùng Lãnh Tiếu Tiếu ra, những người khác có vẻ dư thừa hơn.

Anh phức tạp liếc mắt nhìn Hàn Thi Dư, “Thi Dư, hôm nay em liền chuyển về Hàn viên đi chứ?”. Rất nên vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.