Lãnh Tiếu Tiếu mang theo một tia cười mỉa mai, từ bên người Hàn Trạch Vũ lướt qua nhau, lại bị Hàn Trạch Vũ đưa tay ra ngăn lại.
"Hàn tổng, đây là cái gì?" Lãnh Tiếu Tiếu thấy trong tay anh cầm cái túi to, mặt mày thoáng qua một tia nghi ngờ.
Hàn Trạch Vũ cười cười thần bí, anh nhìn tập văn kiện trước ngực Lãnh Tiếu Tiếu, cảm thấy hết sức chướng mắt.
"Tự cô mở ra xem đi!" Anh tự tay rút cặp văn kiện, đem túi nhét vào trong ngực cô.
Lãnh Tiếu Tiếu không hiểu nhìn Hàn Trạch Vũ một chút, lại nhìn cái túi trong tay một chút, trên mặt đột nhiên bay lên một chút đỏ ửng, chẳng lẽ là trang phục?
"Thế nào? Không dám mở? Yên tâm, bên trong sẽ không có cái gì cổ quái đâu!" Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu chần chờ, biết cô đã đoán được mấy phần.
Đối mặt với Hàn Trạch Vũ trêu chọc, Lãnh Tiếu Tiếu có chút ngượng ngùng, cô mở túi ra, cô xác định bản thân nhìn thấy bộ quần áo, hơn nữa còn là màu thủy lam cô thích! Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một tia cảm xúc khác thường.
Cô cảm kích ngẩng đầu lên, vừa chống lại ánh mắt Hàn Trạch Vũ có chút tìm tòi nghiên cứu cùng suy đoán, lòng của cô chợt cả kinh, trong đầu nhanh chóng thoáng qua một cái ý niệm!
Cái đêm mưa đó, hình như cô mặc váy tơ màu thủy lam.
Nghĩ đến mới vừa rồi anh đối với mình thử dò xét, cô lập tức đè xuống kỳ quái trong lòng, cô đem trang phục bỏ vào trong túi, đưa lại cho Hàn Trạch Vũ.
Lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt cô chỉ có một mảnh bình tĩnh cùng thong dong!
"Không thích sao? Là kiểu dáng hay màu sắc?" Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên thay đổi vẻ mặt, anh hơi nhíu và nhướng mày.
"Cám ơn ý tốt của Hàn tổng, một lát nữa bạn tốt của tôi sẽ đưa trang phục tới cho tôi, bộ quần áo này không thuận tiện lắm nhỉ? Tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, tại sao có thể nhận lấy quà tặng quý của Hàn tổng như vậy? Cho nên, xin Hàn tổng lấy lại đi!" Lãnh Tiếu Tiếu nở nụ cười nhạt nhòa, tìm cớ cự tuyệt ý tốt của anh.
Hàn Trạch Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, không nghĩ tới cô quật cường như vậy, cái gì mà bạn tốt một lát sẽ tới? Lúc thông điện thoại ở ngoài cửa anh nghe rõ ràng, căn bản là lấy cớ từ chối, ngược lại cô tình nguyện biến dạng cũng không nguyện ý tiếp nhận trợ giúp của mình, loại tốt bụng này lại bị người ta cự tuyệt, cảm giác thật là siêu cấp khó chịu!
Lúc nào thì anh dụng tâm qua đối với phụ nữ?
Nhìn mặt Lãnh Tiếu Tiếu bày ra có chút lạnh nhạt, đáy lòng của anh đột nhiên bốc lên một trận lửa giận.
"Tôi chuyển giao cái gì đó, chưa bao giờ thu hồi lại, nếu như thư ký Lãnh cảm thấy không cần, làm phiền thư ký Lãnh ném nó vào thùng rác!"
Hàn Trạch Vũ lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi, sau đó cửa phòng làm việc bị đóng thật mạnh! Trong âm thanh kia, rõ rành rành có tức giận!
Bóng dáng của Hàn Trạch Vũ theo tiếng đóng cửa mạnh mẽ kia biến mất ở trước mắt Lãnh Tiếu Tiếu.
Lãnh Tiếu Tiếu ôm cái túi ngã ngồi ở trên chiếc ghế!
Anh tức giận? Anh đang giận mình sao? Là bởi vì mình cự tuyệt ý tốt của anh sao?
Cô nhìn chiếc túi trong tay, bất đắc dĩ đổi lại bộ quần áo này, để cho cô kinh ngạc chính là, bộ quần áo này hết sức vừa người, quả thật giống như là vì cô mà may vậy!
Anh thật sự là dụng tâm rồi!
Anh đường đường là một tổng giám đốc, lại có thể tỉ mỉ nhận thấy hoàn cảnh quẫn bách của mình, sẽ vì mình vội ra ngoài mà tự mình đi chọn y phục cho mình?
Anh vẫn luôn như vậy đối với những người phụ nữ bên cạnh sao? Hay là đối với bản thân mình mới như vậy?
Trong đầu Lãnh Tiếu Tiếu là một mảnh hỗn loạn, nhưng có một loại cảm giác, rất rõ ràng chảy xuôi ở đáy lòng, nó đột nhiên khắc ở trong lòng của mình.
Đó chính là: cảm động!