Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 206: Chương 206: Lòng độc ác đi tổn thương (1)




Lục Tề Phong hỏi tại sao, lòng Lữ Duy Duy liền đau lần đầu, cô thật sự không chịu nổi tra tấn như thế.

“Em không yêu anh sao? Vậy em yêu Tề Thiên Lỗi sao? Em yêu anh ta? Anh ta mạnh hơn anh cái gì? Tại sao em muốn yêu anh ta?”

Lời nói Lữ Duy Duy gượng gạo đụng vào lòng Lục Tề Phong, anh như bị nổi điên, nắm chặt cổ của cô, tức giận hét.

“Cái người điên này, anh buông ra, anh ấy so với anh còn mạnh hơn, so với anh thì anh ấy có tiền, săn sóc dịu dàng hơn anh, trên giường cũng mạnh hơn anh gấp trăm lần, anh buông tôi ra”. Cảm giác hít thở không thông khiến Lữ Duy Duy giãy giụa.

Lục Tề Phong không ngừng dây dưa khiến Lữ Duy Duy muốn chết, cô thật không cách nào chịu đựng yêu như thế, lại không thể yêu hành hạ, hai mắt cô nhắm nghiền, quyết tâm, cố gắng tổn thương Lục Tề Phong.

Bốp.

Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Một cái tát nặng nề rơi vào trên mặt Lữ Duy Duy.

Lời nói chân chính của Lữ Duy Duy đã tổn thương lòng của Lục Tề Phong, anh không nghĩ đến, thì ra ở trong lòng cô, đối xử với mình như thế và tình cảm chân thành của mình như vậy.

Cặp mắt Lục Tề Phong đỏ bừng nhìn Lữ Duy Duy chằm chằm, ánh mắt lẫm liệt sao bây giờ lại xa lạ, như không còn biết cô nữa.

Bị người phụ nữ mình yêu vô tình đả kích như thế, vào giờ phút này, anh rốt cuộc hiểu ra.

Đúng, anh hiểu rõ rồi, người phụ nữ này thật sự không yêu anh.

Không yêu sao?

Là con người. Mình ở trong mắt cô ấy thế này mà cái gì cũng sai.

Quả là không thể sao?

Nên buông tay sao?

“Cô cút cho tôi!”

Lục Tề Phong khẽ hé miệng, lạnh băng nói ra bốn chữ, anh không có ở đây nhìn cô, ánh mắt bị thương trống rỗng nhìn về nơi phía trước rất xa, không có cuối…..

Hận ý bắt đầu ở đáy lòng lan tràn.

Trong mắt của anh, bắt đầu từ hôm nay, tuyệt sẽ không xuất hiện trước mặt người phụ nữ này nữa.

Vĩnh viễn sẽ không.

Lữ Duy Duy ôm mặt nóng rát, hô một tiếng, nhanh chóng từ bên ngoài cô sát qua, không mang theo một tia lưu luyến.

Không người trên phố, cõi lòng Lữ Duy Duy uất ức tan nát.

Cô đứng ở ven đường chuẩn bị gào khóc lên.

Trong bệnh viện, Lãnh Tiếu Tiếu sững sờ nhìn Lữ Duy Duy, đáy mắt trống rỗng chậm rãi rơi xuống những hàng lệ nóng, cô vội vã từ trên giường ngồi dậy, nhẹ lau mặt cô.

“Duy Duy? Cậu sao vậy? làm sao lại khóc?”

Tiếng kêu của Lãnh Tiếu Tiếu khiến suy nghĩ trong đoạn khổ sở không chịu nổi kia của Lữ Duy Duy quay trở lại, cảm giác đau vẫn y nguyên rõ ràng như thế.

Cô sờ mặt mình, phát hiện đã đầy nước mắt.

“Tớ không sao, ngày mai tớ muốn đi, nghĩ đến về sau rất khó nhìn thấy cậu, cho nên cảm thấy rất khổ sở”. Lữ Duy Duy vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, ở trên mặt nặn ra nụ cười còn khó hơn so với việc khóc lóc.

“Duy Duy, cậu thật sự muốn rời khỏi sao? Cậu không hối hận chứ?”. Lãnh Tiếu Tiếu hiểu rất rõ chị em tốt của mình, bề ngoài kiên cường, nhưng trái tim thật ra rất yếu ớt.

Bởi vì sợ tổn thương, cho nên mới ngụy trang kiên cường.

“Tiếu Tiếu, đừng khuyên tớ, tớ với Tề Phong kiếp này không có khả năng, điều duy nhất cậu có thể làm là cầu nguyện tớ sớm quên anh ấy đi”. Lữ Duy Duy khổ sở nói đùa, nụ cười thê lương này, làm cho người ta đau lòng.

“Được, hi vọng Thiên Lỗi sẽ cho cậu cuộc sống hoàn toàn mới”. Lãnh Tiếu Tiếu bất đắc dĩ cúi đầu, trong hốc mắt hồng đều là nước mắt.

“Tốt lắm, đừng nói về tớ nữa, tại sao cậu ngã bệnh cũng không thấy Hàn Trạch Vũ vậy? anh ta đang làm gì vậy?”

Thu thập một chút tâm tình của mình, Lữ Duy Duy bây giờ mới phát hiện ra, mình tới cũng lâu rồi, cũng không thấy bóng dáng Hàn Trạch Vũ đâu.

“Anh ấy không biết tớ ở bệnh viện. Hơn nữa, tớ còn chưa nói cho anh ấy biết tớ mang thai”. Nhắc tới Hàn Trạch Vũ, đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu cũng như Lữ Duy Duy, tràn đầy đau buồn.

Từ ngày mình không nghe điện thoại của anh, anh cũng chưa gọi tới đây, cũng không có một chút tin tức nào.

“Tại sao? Tại sao cậu không nói cho anh ta? 2 người cãi nhau sao?”. Lữ Duy Duy khẩn trương hỏi, mình cũng cứ như vậy, cô hi vọng Tiếu Tiếu hạnh phúc.

“Chuyện là, tớ thay Tần Phi đi cầu xin anh ấy, anh ấy tức giận”.

Lãnh Tiếu Tiếu nói xong, cô và Duy Duy chưa từng có bí mật nào.

“Làm sao cậu lại làm thế? Tiếu Tiếu a, cậu không biết người đàn ông ghen với phụ nữ đáng sợ hơn sao? Trời ạ, đầu óc cậu làm sao vậy? cái tên không có lương tấm chết tiệt đó, tại sao cậu lại cầu xin cho anh ta? Cậu đúng là không có đầu óc mà, đại ngốc”.

Lữ Duy Duy đối với chuyện Tần Phi vứt bỏ Tiếu Tiếu vẫn canh cánh trong lòng, hôm nay, Lãnh Tiếu Tiếu có một người đàn ông rồi, lại phá hư hạnh phúc của mình, cô thật không biết nói cô ấy thế nào mới phải.

“Duy Duy, có một số việc cậu không biết đâu, tớ làm như vậy có nguyên nhân, cũng không hẳn là vì Tần Phi, hơn nữa, ban đầu Tần phi làm như vậy cũng có nỗi khổ riêng của anh ấy, tớ không trách”.

Nhìn bộ dạng Duy Duy sắt không thành thép, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng kéo tay cô giải thích.

“Có lầm hay không, ngại lắm mồm muốn bám víu vào tài sản cũng là nỗi khổ tâm sao? Lãnh Tiếu Tiếu, trong đầu cậu rốt cuộc chứa gì thế hả? nếu như tớ là Hàn Trạch Vũ, tớ cũng sẽ không người phụ nữ ngu ngốc như cậu”. Lữ Duy Duy tức giận nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, hồ đồ nói.

Lãnh Tiếu Tiếu nghe lời nói của Duy Duy, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.