Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 164: Chương 164: Ngàn cân treo sợi tóc




Nửa thân trần của gã đàn ông đè lên thân thể của Lãnh Tiếu Tiếu, một mùi nồng nặc xông vào mũi, khiến Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được muốn ói, cảm giác buồn nôn khiến cho cả dạ dày của cô bắt đầu lăn lộn.

Cô không ngừng giãy giụa cùng đấm đá, đột nhiên sợi giây thừng trên tay buông lỏng ra, làm đôi tay được tự do, cô nhanh chóng tháo băng dán ngoài miệng.

"A. . . . . .cút ngay?"

Gã đàn ông thấy cô đã thoát khỏi dây thừng, lập tức giữ chặt hai tay cô lại, cười một cách dữ tợn, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào trước ngực của cô mút bộ ngực mềm mại?

"Không được, buông tôi ra? Buông ra?" Lãnh Tiếu Tiếu liều mạng giùng giằng, thân thể không ngừng run rẩy, sự đụng chạm của tên đàn ông này khiến Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Đột nhiên, cô há miệng, cắn thật mạnh lên bả vai của hắn, hận, cô liều mạng dùng hết sức của toàn thân mà cắn, cắn không nhả, đến lúc cảm thấy trong miệng có mùi máu tươi nồng nặc.

"Á? Thối tha, dám cắn tao?" giọng nói như tiếng giết heo vang lên, hắn hung hăng cho Lãnh Tiếu Tiếu một cái tát, âm thanh hỗn loạn không ngừng vang lên trong khu phế liệu, rồi truyền ra xa.

Lãnh Tiếu Tiếu bị đánh đến lỗ tai ông ông, nhưng cô không hề từ bỏ, thừa dịp hắn ta bò dậy xem xét bả vai của mình, thì cô mạnh mẽ cong đầu gối lên đá về phía giữa hai chân của hắn.

Sau đó chỉ nghe được một tiếng kêu càng thêm thảm thiết, lúc đó rõ ràng Tiếu Tiếu đã cảm thấy chỗ đó của gã này lập tức trở nên mềm nhũn. T7sh.

Hắn ta vội che đậy đáy quần lảo đảo chạy sang một bên.

Lãnh Tiếu Tiếu đẩy ra hắn, chạy ra phía cửa, nhưng cô mới vừa chạy đến cửa, liền va vào trong ngực một người đàn ông khác.

Tên này đang ngồi ở bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong, vội vàng chạy vào, nhìn thấy đại ca khổ sở che đáy quần nét mặt không chịu nổi, một tay níu lấy tóc của Lãnh Tiếu Tiếu xô vào tường?

"Làm gì đây?" Lãnh Tiếu Tiếu kêu rên một tiếng, thân thể chậm rãi mềm nhũn xịu xuống.

"Cô em này xem ra vẫn còn rất mạnh mẽ, lại dám đá vào chỗ ấy của đại ca, lão đây hôm nay liền giết chết mày?"

Người đàn ông nói xong, ném ngã Tiếu Tiếu lên trên giường, bắt đầu cởi quần của mình.

Đầu của cô bị đụng trầy, máu tươi chảy ròng ròng, thân thể mềm yếu không thể nào chống lại tra tấn như vậy, nằm ở trên giường ý thức của cô dần dần mơ hồ không rõ, cô mơ hồ nhìn người đàn ông kia, móc ra vật nam tính trước mặt mình, tà tứ đi tới, mà mình thì lại không có một chút hơi sức nào để có thể né tránh. . . . . .

Thân thể giống như là bị rút hết hơi rồi, lúc này cô cảm thấy nó thật nhẹ quá nhẹ nhàng, giống như cô đang nhìn thấy mẹ phất tay kêu mình vậy. . .

Đột nhiên, hình ảnh mẹ biến mất, Hàn Trạch Vũ giống như thiên thần giáng xuống xông đến trước mặt của mình, khiến cô vui cực kỳ, lớn tiếng la lên tên của anh: Trạch Vũ? Trạch Vũ. . . . . . Trạch Vũ, cứu em. . . . . .

Khóe miệng nhàn nhạt nâng lên, nhưng không có phát ra một chút xíu âm thanh nào?

"Người anh em, làm cho cô ta đến chết luôn đi, thối tha, dám đá tao? Tiểu đê tiện?"

Gã đàn ông hung hăn đá vào ngực của Tiếu Tiếu một cú, làm cô cảm giác dường như xương sườn của mình đều muốn gãy hết, cô hít vào một hơi, nỗi đau ấy làm sao bằng nỗi đâu trong lòng, đau đến không có biện pháp ra âm thanh.

"Đại ca, yên tâm đi, em nhất định trừng trị thật tốt nó?" Người đàn ông cười dâm đãng, mở hai chân đang kẹp chặt của Tiếu Tiếu ra.

Nước mắt chứa đầy trong hốc mắt, xuyên thấu qua những giọt nước mắt trong suốt, là nóc nhà to lớn yên tĩnh, cô biết hôm nay mình không cách nào thoát khỏi được rồi.

Cô bỏ qua giãy giụa, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, chờ đợi khoảnh khắc xuống Địa ngục . . . . .

Eo ếch của gã đàn ông hạ xuống, dùng sức thẳng tiến?

Ầm?

Một tiếng súng bén nhọn vang lên, thân thể của hắn ta nặng nề nằm đè lên người Lãnh Tiếu Tiếu, máu tươi văng đầy trên mặt cô?

"A?"

Một gã khác khủng hoảng kêu to.

Lãnh Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng súng vang dội, trong nháy mắt ý thức dần dần mất đi, hình như có một loại ảo giác?

Trạch Vũ rốt cuộc tới cứu cô?

Lấy tốc độ nhanh nhất xông tới, Hàn Trạch Vũ vọt vào trong căn phòng nhỏ, anh dùng sức đẩy gã đàn ông đang nằm trên người Tiếu Tiếu xuống, cởi quần áo của mình trùm lên trên người cô.

"Tiếu Tiếu?Tiếu Tiếu, làm sao rồi? Em tỉnh lại đi?"

Thấy bộ dáng thê thảm của Tiếu Tiếu, Hàn Trạch Vũ nghe được tiếng lòng mình tan nát, anh nhịn được nước mắt vỗ vỗ khuôn mặt của Tiếu Tiếu, nhưng cô ấy ngất xỉu không có chút phản ứng.

Ở trong khu vắng vẻ này, khắp nơi gần như giống nhau, nếu không phải là anh nghe được tiếng kêu thảm thiết của cô, căn bản bọn họ không cách nào tìm được vị trí chính xác của cô nhanh như vậy.

Tiếng kêu giống như thanh kiếm, xuyên thấu lòng của bọn họ, bọn họ cố gắng dùng hết hơi sức toàn thân nhưng cũng không cách nào chạy tớí kịp bên cô, trời mới biết khi anh ở phía xa thấy được tên đàn ông kia đang nằm đè lên cô... Cảm thấy vô cùng bất lực, anh rất muốn xông tới ngăn lại.

Nếu không phải là do Giang Lâm rất bình tĩnh, ra tay mau lẹ. . . . . .

Hàn Trạch Vũ không dám nghĩ tiếp, cảm giác sợ hãi trải rộng trên người anh, tất cả tế bào của anh đều khát máu, cặp mắt trừng trừng nhìn về phía tên đàn ông đã chạy trốn tới cửa, giống như một con mãnh thú ăn thịt người.

Gã đàn ông nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Hàn Trạch Vũ, nhanh chân muốn bỏ chạy, hoàn toàn không để ý đến sự đau đớn ở dưới háng.

Sau đó Giang Lâm chạy tới nhìn thấy hắn muốn chạy trốn, lớn tiếng kêu lên: "Đứng lại, không cho chạy, chạy tôi nổ súng?"

Súng của Giang Lâm đã nhắm ngay chân của hắn ta, nhưng tên kia lại không chịu nghe lời, ngược lại bỏ chạy nhanh hơn.

"Pằng?"

Lại một tiếng súng vang lên, gã đàn ông ôm chân ngã xuống đất.

"Giang Lâm, cứu Tiếu Tiếu quan trọng hơn? Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu?" Hàn Trạch Vũ lắc thân thể Tiếu Tiếu, lớn tiếng kêu Giang Lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.