Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 63: Chương 63: người có tiền khoa trương




Hiểu ý của Lâm Mỹ Giai, Hàn Trạch Vũ quyết định thản nhiên nở nụ cười mềm yếu, anh hướng phục vụ một bên vẫy vẫy tay.

“Hàn tiên sinh, ngài khỏe chứ, xin hỏi có gì cần?”. Nhân viên phục vụ lập tức tới ngay, vô cùng cung kính khom nửa người.

“Lâm tiểu thư, mở một bình rượu đỏ chứ?”

Con ngươi đen nhánh của Hàn Trạch Vũ bình tĩnh nhìn Lâm Mỹ Giai, đem lấy sự biến đổi nét mặt rất nhỏ của cô thu vào mắt. Nếu như cô có chuyện tìm anh, tất cả không cần khẩn cấp như vậy.

“Ok! Tôi không có ý kiến! Bụng thật ra có phần đói bụng, cho tôi một phần salad được rồi!”. Lâm Mỹ Giai hiểu rõ Hàn Trạch Vũ cố ý lơ là, cô lộ một nét tùy ý, ung dung nhún nhún vai.

“Thói quen ăn uống của Lâm tiểu thư rất khỏe mạnh! Hôm nay thay Hàn tôi tiết kiệm tiền rồi!”. Hàn Trạch Vũ cười nói.

Lâm Mỹ Giai tinh nghịch cười một tiếng, “Nếu như Hàn tổng cảm thấy áy náy, hôm nào mang theo bạn của anh, chúng ta còn tụ họp đi!”

“Bạn của tôi? Ý của Lâm tiểu thư là?”. Hàn Trạch Vũ hỏi thăm, chỉ là, trong lòng tựa như đã có manh mối.

Lúc này, nhân viên phục vụ mang một phần salad sơ quả mới đi tới.

“Hàn tổng, tôi không khách khí, trước khi dùng cơm, lúc ăn cơm mà nói chuyện bù trừ lẫn nhau thế này không được!”. Lâm Mỹ Giai nhíu mày, cầm nĩa lên bắt đầu tiêu diệt bàn sắc đẹp thay cơm gì đó.

Hàn Trạch Vũ nhàn nhạt mà gật đầu, không nói chuyện, một bên anh uống rượu, vừa có một kế hoạch trong tâm trí.

Một bữa ăn tối trong một không khí đặc biệt cuối cùng kết thúc.

Lâm Mỹ Giai cầm lên khăn ăn, cẩn thận chùi miệng, cô nhìn Hàn Trạch Vũ một cái, “Hàn tổng, chúng ta đi thôi!”.

“Được, xin mời Lâm tiểu thư! Về dự án hợp tác, hôm nào tôi sẽ tự mình tới Hàng Mỹ cùng Lâm tiểu thư bàn bạc về việc hợp tác này chi tiết hơn, hôm nay tôi liền tiễn cô trở về thôi!”.

“Hàn tổng có bất tiện không đi cùng với tôi một chút? Tôi có thói quen đi bộ sau mỗi bữa ăn, nếu không sẽ cảm thấy không thoải mái”.

“Không thành vấn đề, có mỹ nữ như Lâm tiểu thư đi cùng, đi lâu cũng sẽ không mệt”. Hàn

Trạch Vũ cười giỡn một hồi, anh vẫy vẫy tay ý bảo nhân viên phục vụ đem hóa đơn thanh toán!.

“Cám ơn!”. Lâm Mỹ Giai đứng lên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, bên trong có một tia cảm thán!

Mình có đẹp không? Tại sao anh không nhìn thấy chứ?

Chính mình cố gắng như vậy, bởi vì lấy được sự chú ý của anh, nhưng kết quả là, anh nhìn cũng không nhìn nhiều cũng chỉ có liếc mắt một cái thôi!.

Giờ phút này, trong đôi mắt đẹp của Lâm Mỹ Giai, lộ ra một tia buồn phiền!

Hàn Trạch Vũ không biến sắc nhìn cô một cái, cùng với cô đi ra khỏi Paris mơ mộng.

---------------

Lãnh Tiếu Tiếu cùng Lữ Duy Duy ăn xong, theo đường nhỏ bên ngoài phòng ăn đi bộ. Cô nhìn vào điện thoại di động, có chút không yên lòng.

Cả ngày, anh cũng không có gọi điện thoại, còn nói muốn cô mở máy 24h, hôm nay coi như cô tắt máy một ngày, anh chắc cũng không biết đâu nhỉ?

Nghĩ đến việc này, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu dâng lên một tia mất mát không rõ.

Lữ Duy Duy thoải mái đánh cái bụng no căng, vừa đi vừa tựa vào người Lãnh Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiếu, có phải người có tiền nào cũng khoa trương như vậy không?”

“Cái gì cơ?”

“Cậu xem kìa…, hai người nói yêu thương như vậy, còn có xe thể thao sang trọng theo phía sau. Đây cũng gọi là quá chói mắt chứ? Còn có không gian cá nhân nữa hay không?” Lữ Duy Duy nói xong,dùng ngón tay trỏ chỉ về phía đó không xa.

Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vào phía mà ngón tay Lữ Duy Duy chỉ sang, khi cô thấy rõ người đàn ông kia thì trong lòng bỗng chốc đau xót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.