Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 142: Chương 142: Người phụ nữ cố chấp quật cường




Lãnh Tiếu Tiếu vừa nhìn tư thế Hàn Trạch Vũ, rất rõ ràng sau đó sẽ xảy ra cái gì, cô liều mạng vùng vẫy, bởi vì, cô không cần không chút nào phản kháng mặc anh khi dễ.

"Anh buông tôi ra, Hàn Trạch Vũ, tôi nghe không hiểu anh ở đây nói gì?"

"Lãnh Tiếu Tiếu, em không đi làm diễn viên thật đúng là đáng tiếc?" Lãnh Tiếu Tiếu giải thích khiến Hàn Trạch Vũ càng thêm nổi giận, anh nặng nề ném cô ở trên giường, Lãnh Tiếu Tiếu bị ném cho hoa mắt.

Mình tận mắt thấy còn có thể giả bộ?

Cô ở trước mặt của chính mình cũng chưa từng có buông lỏng như vậy, nụ cười của cô phát ra từ nội tâm, nghĩ đến những thứ này Hàn Trạch Vũ liền đố kỵ muốn chết.

"Có lẽ tôi cuối cùng chỉ là đang cảnh cáo em, nhưng chưa bao giờ có nói cho em biết phản bội tôi sẽ là kết quả như thế nào, cho nên em mới không chút kiêng kỵ như vậy?" Hàn Trạch Vũ gầm thét đem Lãnh Tiếu Tiếu đè ở phía dưới, anh một tay gạt cà vạt đem lấy tay cô trói vào trên đầu giường.

"Buông tôi ra, cái người điên này?"

Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến anh tình hình này gần như mất khống chế, trong lòng hết sức sợ hãi, cô chưa từng gặp qua bộ dáng này anh của anh.

"Im miệng? Thả em ra? Thả em ra làm em lại đi hẹn hò với người tình cũ của em? Đừng nằm mơ rồi hả ?"

"Tôi không có, tôi và Tần Phi ngẫu nhiên gặp được, tôi không có đi hẹn hò với anh ấy? Anh tại sao không chịu tin tưởng?" Lãnh Tiếu Tiếu đáy mắt mơ hồ nén nước mắt.

Tần Phi?

Anh thống hận cái tên này, anh đau muốn chết hận cái tên này, nhất là nghe cái tên từ Lãnh Tiếu Tiếu trong miệng ra ngoài, anh càng thêm không thoải mái.

Thân thể của cô là của anh, trong lòng của cô cũng chỉ có thể có một người đàn ông là anh? Tất cả của cô anh đều phải lấy được, anh tuyệt đối không cho phép trong lòng của cô còn nhớ đến những người đàn ông khác?

Nói ra đó là " ngẫu nhiên? Thật đúng là khéo?" Vẻ mặt Hàn Trạch Vũ mỉa mai mà cười cười, dùng sức đẩy hai chân của cô ra.

"Không...không được, thật là ngẫu nhiên gặp phải, Trạch Vũ, tôi cầu xin anh, tin tưởng tôi?" Lãnh Tiếu Tiếu nhìn hành động của Hàn Trạch Vũ không mang theo một tia thương tiếc, sợ hãi trong lòng dâng lên.

Đau đớn ngày hôm qua vẫn còn ở trong lòng chưa từng xóa đi, hôm nay cô thật sự là sợ hãi.

"Lãnh Tiếu Tiếu, em muốn tin tưởng em thế nào? Nếu như mà đôi mắt của tôi còn không tin tưởng, làm sao tin tưởng ngươi?"

Hàn Trạch Vũ tay xẹt qua mặt của cô, theo khuôn mặt vẫn trượt xuống, anh khẽ vuốt ve xương quai xanh của cô. Thanh âm của anh rất nhẹ nhàng, lại làm cho người ta không khỏi dựng tóc gáy lên.

Anh đưa tay tìm được trước ngực của cô, đột nhiên cười một tiếng, anh đột nhiên đem quần áo của cô xé rách.

"A Không cần?" Hàn Trạch Vũ đột nhiên có hành động dọa sợ Lãnh Tiếu Tiếu, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống.

"Hàn Trạch Vũ, ah theo dõi tôi? Quá là hèn hạ, anh thấy được cái gì? Chẳng lẽ tôi ngay cả cùng bạn bè ngồi chung một chỗ uống ly cà phê đều không thể? Anh tại sao đối với tôi như vậy?"

Bị đe dọa Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy hết sức uất ức, cô không biết mình tại sao muốn chịu đựng những chuyện không có thật này, cô tức giận rống lên với Hàn Trạch Vũ.

"Tôi hèn hạ? Tại sao?"

Lãnh Tiếu Tiếu chất vấn lần nữa đốt lửa giận của Hàn Trạch Vũ, anh thô lỗ lột xuống tầng quần áo cuối cùng trên người Lãnh Tiếu Tiếu, khiến cho thân thể của cô trần trụi hiện ra ở trước mặt của mình.

"Em nói tại sao? Tôi bỏ ra năm trăm vạn chính là vì để cho em sau lưng tôi vụng trộm với người đàn ông khác sao?"

Hàn Trạch Vũ kéo quần ra, lộ ra vật mang theo lửa giận to và dài, anh bóp cái mông của cô thật chặt, lấn người lên.

Lãnh Tiếu Tiếu hoảng sợ muốn né tránh, cô theo bản năng đem chân khép lại thật chặt kháng cự.

"Trạch Vũ, tôi không có, không có, không? Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới có thể tin tưởng tôi?" Đối mặt với Hàn Trạch Vũ vu oan cùng mang theo hành động nhục nhã này, Lãnh Tiếu Tiếu liều mạng lắc đầu, nước mắt thấm ướt nửa gối đầu.

"Tôi không tin, tôi một chữ cũng không cần tin tưởng?" Hàn Trạch Vũ gầm nhẹ một tiếng, eo trầm xuống dùng sức một cái, mạnh mẽ đâm vào cô.

"A. . . . . . Đau? Tôi hận anh, hận anh?"

Vết thương cũ ngày hôm qua không được, hôm nay lại đối mặt anh vô tình chà đạp, cả người và tinh thần Lãnh Tiếu Tiếu đều hứng chịu cực lớn bị thương, hận ý thật sâu theo đau đớn này theo nước mắt mãnh liệt mà đến.

Hận? Cô hận mình?

Tình yêu của cô tất cả đều cho người đàn ông kia sao?

Trong đầu Hàn Trạch Vũ tràn đầy hình ảnh cô hướng về phía Tần Phi nhu tình mật ý cười, nghe được cô nói hận mình, tâm tình của anh hoàn toàn mất khống chế.

Trên thân thể gượng gạo, tức giận thúc giục khiến cho động tác của anh càng thêm thô bạo, anh điên cuồng muốn cô, mỗi một cái đội lên cực mạnh, mỗi một cái cũng đâm đến sâu trong đáy lòng Lãnh Tiếu Tiếu?

Anh thật sâu tiến vào cô, mỗi lần đau một phen, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu là thêm một phần hận ý, cô cắn răng thật chặt, không để cho mình phát ra một chút xíu âm thanh.

Đôi môi màu đỏ bị cắn nổi lên lên tím bầm, tia máu rỉ ra, cô như cũ quật cường chịu nhịn, không nói một câu lời dịu dàng, cũng không cầu xin tha thứ.

Hàn Trạch Vũ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu giống y hệt như cọc gỗ kháng cự mình, anh tức giận đem cô lật người, từ phía sau tàn nhẫn tiến vào cô.

Cô càng trầm mặc, Hàn Trạch Vũ tức giận càng tăng lên?

Anh ghét thấy cô một mặt tĩnh mịch y hệt trầm mặc, hiện lên vẻ tuyệt vọng thật sâu này khiến cho anh cảm thấy vô cùng sợ hãi. Vì che giấu sợ hãi trong lòng của mình, anh càng thêm điên cuồng.

Cảm thấy hạ thân đã đau đến chết lặng, Lãnh Tiếu Tiếu biết nơi đó nhất định là bị thương thê thảm không nỡ nhìn. Một cỗ chất lỏng ấm áp từ dưới thân chảy ra, trong không khí hình như tràn ngập một mùi máu tươi. . . . . .

Suốt đêm, Lãnh Tiếu Tiếu rốt cuộc không chịu nổi anh hành hạ đã hôn mê bất tỉnh tỉnh.

Mà trong thời gian khá dài, cô thủy chung cắn chặt môi, vô luận Hàn Trạch Vũ khi dễ cô như thế nào, cô không phát ra một chút âm thanh. Đối mặt với quật cường của cô, Hàn Trạch Vũ cảm nhận được cảm giác bị thất bại thật sâu.

Anh chưa bao giờ bất lực vô dụng như hiện tại vậy? Anh cũng chưa bao giờ gặp người phụ nữ cố chấp quật cường giống cô như như vậy?

Anh nhìn mặt của Lãnh Tiếu Tiếu tràn đầy nước mắt, nhìn vết máu trên giường đơn thất thần, còn có đôi môi đỏ mọng kia bị cắn được hoàn toàn thay đổi, áy náy và đau lòng bò đầy cả khuôn mặt của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.