Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 106: Chương 106: Nguyện vì cô làm bất cứ chuyện gì




Kể từ sau khi bị Hàn Trạch Vũ mạnh mẽ từ bệnh viện mang về, vẫn đang mưa, khí hậu âm u làm cho tâm tình cô vốn là buồn bực càng thêm buồn bực.

Hôm nay, nhìn ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ, Lãnh Tiếu Tiếu tâm tình cũng rốt cuộc sáng lại rồi.

Nghĩ đến rất nhiều ngày cũng không có tin tức của Lữ Duy Duy, cô phát hiện người này giống như đem bản thân quên mất. Chẳng lẽ là nói yêu thương rồi hả?

Nghĩ đến đây, cô bấm điện thoại của Lữ Duy Duy.

"Alo, Tiếu Tiếu? Hôm nay làm sao lại nhớ đến tớ nha?" Đầu kia điện thoại thanh âm Lữ Duy Duy trước đây đảo qua gào to, trở nên hết sức mềm mại đáng yêu, khiến Lãnh Tiếu Tiếu hết sức kinh ngạc.

"Alo, là Duy Duy sao? Cậu cái thời điểm gì thì phải dịu dàng như thế nha? Quá làm cho tớ ngoài ý muốn." Lãnh Tiếu Tiếu khoa trương .

"Lãnh Tiếu Tiếu, cho cậu nói như vậy sao? Bản tiểu thư tớ bình thường rất không dịu dàng sao?" Lữ Duy Duy làm bộ thở phì phò hỏi ngược lại.

"Ha ha, dịu dàng? Tớ xem bình thường cậu có thể biết hai chữ này viết như thế nào cũng không tệ rồi." Lãnh Tiếu Tiếu không chút nào để ý đến giọng nói Lữ Duy Duy này dường như không vui.

"Được rồi, cậu thật sự là chị em tốt của tớ nha, lâu như vậy cũng không liên lạc với tớ, gọi một cuộ điện thoại tới liền chỉ biết là chê tớ? Cậu ở đâu nha? Tớ có chuyện muốn nói cho cậu." Trong thanh âm Lữ Duy Duy cũng lộ ra ngọt ngào.

"Hả? Chuyện gì? Còn thần thần bí bí như thế, không phải là nói yêu thương chứ?" Lãnh Tiếu Tiếu từ thanh âm của Lữ Duy Duy, hình như đánh hơi được mùi vị hạnh phúc.

"Cậu tạm thời nhiều chuyện rồi, còn lại gặp mặt cậu sẽ nói? Chỗ cũ nha, tớ cúp trước?" Lữ Duy Duy nói xong, trước tiên cắt đứt điện thoại rồi.

Lãnh Tiếu Tiếu cầm điện thoại ý cười đầy mặt lắc đầu. Lữ Duy Duy này hình như cá tính luôn luôn khẩn cấp như vậy.

Cô soi gương mang đồ trang sức trang nhã, cô mang theo cái túi màu đỏ ra cửa.

Lục Tề Phong ở sau một giờ ngây ngốc đợi Lữ Duy Duy, cư nhiên bị báo cho cuộc hẹn hôm nay sẽ hủy bỏ, đổi đến Chủ nhật. Nguyên nhân nhưng chỉ là bởi vì cô trước đó hẹn chị em tốt của cô, cho nên cô muốn trọng bạn khinh sắc thả anh chim bồ câu rồi.

Lục Tề Phong quả thực là hết sức buồn bực, buồn bực hết sức? Ai, ai kêu mình yêu một nha đầu điên như vậy?

Anh thở dài một tiếng, đi về phía bãi đậu xe.

Điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.

Nhất định là Duy Duy cô lại đột nhiên nhớ mình, cho nên hối hận? Lục Tề Phong nhìn cũng không nhìn điện thoại di động thật hưng phấn nghe điện thoại, "Duy Duy, vẫn là suy nghĩ muốn anh? Anh biết ngay em không bỏ được anh đâu."

Điện thoại đầu kia trầm mặc chốc lát, ở sau một hồi tiếng thở dài truyền đến một thanh âm thật nhẹ. T7sh.

"Tề Phong, là em, Mỹ Giai, ngày mai là Chủ nhật, bác Lục nói để cho chúng ta về Lục viên."

Lục Tề Phong nghe được thanh âm truyền đến là Lâm Mỹ Giai, hết sức thất vọng. Anh có chút không vui nói, "Mỹ Giai, tôi không trở về, ngày mai tôi có chuyện quan trọng muốn làm, không có rảnh, muốn đi tự cô đi đi."

Tâm tình anh tốt."Tề Phong, em cảm thấy được anh không nên đối với chuyện tình bá mẫu canh cánh trong lòng, thật ra thì. . . . . ."

"Mỹ Giai, chuyện đã qua tôi không muốn nói lại, xin cô không nên hỏi đến chuyện nhà của tôi, không cần can thiệp suy nghĩ của tôi. Đối với chuyện đêm đó, tôi chỉ có thể nói tôi rất xin lỗi, thật xin lỗi?"

Đoạn chuyện cũ kia là thương tổn trong lòng của anh, sự thật chân tướng anh biết rõ, anh không cần bất kỳ ai nói cho anh biết cái gì là sai cái gì là đúng.

"Tề Phong? Anh nói ngọn ngành có hiểu hay không? Chỉ có em mới một lòng một dạ đối với anh, em mới là người duy nhất yêu anh. . ."

Lâm Mỹ Giai cảm thấy bị Lục Tề Phong lạnh lùng và vô tình, cô thật sự rất khổ sở. Cô thật sự không nén được nội tâm khổ sở gầm nhẹ với Lục Tề Phong.

"Được rồi, Mỹ Giai, người không hiểu là cô, tôi không thương cô, coi như miễn cưỡng ở bên cũng sẽ không hạnh phúc. Nếu có thể, chúng ta đã sớm ở chung một chỗ, cô có hiểu hay không?"

Lục Tề Phong vốn là không muốn trực tiếp tổn thương cô như vậy, nhưng mà bây giờ Lữ Duy Duy thật không dễ dàng đồng ý quan sát cẩn thận mình một chút, anh thật sự không muốn sinh ra một chuyện phá hòng quan hệ của bọn họ.

"Em không hiểu không hiểu, em cũng không muốn hiểu, Tề Phong, em chỉ muốn nói cho anh, duy nhất thích hợp anh chỉ có em." Lâm Mỹ Giai tức giận nói xong liền trực tiếp đem điện thoại cúp.

Lục Tề Phong cầm điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nghĩ đến trong thanh âm của Lâm Mỹ Giai gần như cuồng phong, trong lòng của anh đột nhiên có một chút cảm giác lo lắng khác thường.

—————– phân cắt Tiết Tử Thu ————-

Phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Hàng Hải.

Lâm Mỹ Giai giống như nổi điên hất đồ lung tung, trong phòng làm việc vỡ tan tành đầy đất, tài liệu bay đầy trời.

Thư ký tiểu Trang mặt đau lòng đứng ở ngoài cửa, đáy mắt cô lộ ra nóng nảy. Cô do dự bồi hồi, mấy lần không nhịn được nghĩ muốn đi vào trấn an cô ấy là một chút bị thương tâm.

Cô thật không hiểu, người phụ nữ xinh đẹp giống như Lâm tổng vậy, người đàn ông kia tại sao còn không thích? Còn phải khiến cho cô ấy thương tâm như thế?

Nghe được thanh âm bên trong dần dần thở bình thường một chút, tiếp truyền đến thanh âm Lâm Mỹ Giai khóc khẽ. Cái thanh âm lúc ngắt quãng này, cô thường nghe được, cô thật sự rất khổ sở.

Cô rất muốn ôm cô ấy thật chặt vào trong ngực, nói cho cô ấy biết mình bao nhiêu yêu cô ấy. Nhưng mà, nếu như nếu cô ấy không thể nào tiếp nhận được mình, mình như vậy liền cơ hội ở lại bên người cô ấy cơ hội cũng không có.

Cô không dám đánh cược? Đánh cuộc này quá lớn.

Qua một hồi lâu, tiểu Trang như thường ngày đi vào, bắt đầu yên lặng dọn dẹp phòng làm việc.

Lâm Mỹ Giai mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trên mặt vẫn là có lưu lại nước mắt. Ở bên trong lòng của tiểu Trang một hồi khổ sở, cô cầm lấy khăn giấy đi lặng lẽ đến bên cạnh cô ( Mỹ Giai), không kiềm hãm được lau nước mắt trên mặt cô (Mỹ Giai).

Tiểu Trang đột nhiên hành động khiến Lâm Mỹ Giai một hồi kinh ngạc, cô (Mỹ Giai) một tay vươn ra đẩy tay của cô (tiểu Trang), lạnh lùng đứng dậy chạy về hướng phòng nghỉ.

Lâm Mỹ Giai lạnh lùng làm đau lòng của tiểu Trang, cô thần xui quỷ khiến đuổi theo bắt được tay của Lâm Mỹ Giai.

"Lâm tổng, cô không cần như vậy, dù là tất cả mọi người ruồng bỏ cô, tiểu Trang cũng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi bên cạnh cô, tiểu Trang có thể nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.