Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 33: Chương 33: Viện Phúc Lợi đã xảy ra chuyện




Lãnh Tiếu Tiếu cũng không nói cho Lữ Duy Duy biết chuyện mình thiếu chút nữa bị Hàn trạch Vũ cưỡng bức, bởi vì anh cuối cùng cũng quả thật không có đem mình làm gì.

Nghe được chuyện của Lãnh Tiếu Tiếu, Lữ Duy Duy lộ ra một vẻ mặt không tin, ánh mắt cô hoài nghi chăm chú nhìn chằm chằm cô (Tiếu Tiếu).

"Có khả năng sao? Đã như vậy, tại sao cậu còn phải từ chức?"

"Không vì cái gì, chính là không muốn làm! Tớ không muốn có chút liên quan với anh ta!" Lãnh Tiếu Tiếu lạnh nhạt nói.

Cô cũng không thể nói cho Lữ Duy Duy, trên thân người đàn ông kia có sức mê hoặc trí mạng, cô sợ mình ở sống ở bên cạnh anh, một ngày nào đó bản thân sẽ bị lạc chứ?

Lữ Duy Duy không phải không nhìn ra Lãnh Tiếu Tiếu nói qua loa với cô, chỉ là, thời điểm khi cô ấy không muốn nói, nhất định là có lý do của cô ấy, mình cần gì truy vấn ngọn nguồn?

"Thôi, chỉ cần chính cậu vui vẻ là được rồi!"

"Duy Duy, tìm tớ gấp như vậy làm gì?"

"A, tớ thiếu chút nữa quên mất. Là dì Tần tìm cậu, hình như tìm rất gấp! Hình như là chuyện có quan hệ gì với viện Phúc Lợi Viện, cụ thể tớ cũng không biết, chỉ là bảo cậu mau mau liên lạc với dì ấy!"

Dì Tần là viện trưởng viện mồ côi Tuệ Tâm, Lãnh Tiếu Tiếu mặc dù là lớn lên ở viện Phúc Lợi, nhưng Tần Tuệ đối với cô giống như mẹ, khiến cho cô cảm nhận được ấm áp của gia đình.

Từ lúc bắt đầu có công việc, tiền lương mỗi tháng của cô có một nửa cũng gửi về viện Phúc Lợi, cô hy vọng có thể khiến nhiều đứa bé đáng thương hơn có nhà cửa, cảm nhận được ấm áp của ngôi nhà.

"Thật sao? Rất gấp?"

Mẹ Tần tìm cô rất gấp sao?

Có thể là có chuyện gì. Trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu viết đầy lo lắng, cô lấy điện thoại di động ra nhanh chóng bấm mã số.

Điện thoại vừa thông, một giọng nói lo âu truyền đến.

"Tiếu Tiếu? Con ở đâu? Mẹ Tần những ngày này vẫn luôn không tìm được con."

Nghe được Tần Tuệ hết sức nóng nảy âm thanh, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên cảm thấy rất lo lắng, một tia bất tường cảm giác đánh tới.

"Không có việc gì, chỉ là có chút chuyện riêng, cho nên tắt điện thoại di động. Mẹ Tần, làm sao rồi? Chuyện gì gấp gáp như vậy?"

"Là chuyện về viện mồ côi, rất quan trọng. Trong điện thoại nói không dễ dàng, bây giờ con có thể trở về một chuyến không?"

Trong thanh âm của Tần Tuệ trừ nóng nảy, hình như còn có một tia những tâm tình khác, giống như là một loại vội vã bất đắc dĩ mâu thuẫn và vô dụng.

"Được, được, mẹ đừng gấp gáp. Con lập tức trở lại!"

Lãnh Tiếu Tiếu cúp điện thoại, vội vàng đứng lên, "Duy Duy tớ đi trước, chờ tớ trở lại thì liên lạc!"

Thanh âm của Lãnh Tiếu Tiếu vừa mới nói dứt, người của cô cũng đã sắp đến cửa rồi. Lữ Duy Duy hôm nay mới biết cái gì gọi là chỉ nghe một tiếng kia, không thấy người đâu.

"Ai? Tiếu Tiếu, có muốn tớ đi cùng với cậu hay không?"

"Không cần đâu! Chờ tớ trở lại tìm cậu nữa!"

Lần này, thanh âm sâu kín truyền đến thì Lãnh Tiếu Tiếu đã đã không thấy tung tích.

Lữ Duy Duy gặm hết hai cánh gà này, lười biếng lau miệng, cô nhàm chán nhìn đám người ngoài cửa sổ một chút, thở dài một tiếng!

————- phân cắt tiết tử thu —————

Mặt trời bị che phủ bởi tầng mây thật dầy, người đi đường đều chỉ chú ý cúi đầu vội vã vội vàng đi lên đường.

Lữ Duy Duy từ tiệm MacDonald đi ra ngoài, một người chẳng có mục đích đi dạo ở trên đường, giống như thứ gì cũng không khởi nổi hứng thú của cô.

Cô nhàm chán đá hòn đá nhỏ trên đường, một chút gió lạnh quét qua, cô theo bản năng khép áo khoác nhỏ trên người chặt lại, cổ hơi rụt vào bên trong một cái.

Một hồi tiếng còi chói tai ở phía sau của cô bất thình lình vang lên, hoảng sợ tim của cô đập mạnh một cái!

Khu vực cấm âm thanh này lại còn có người dám trắng trợn ấn còi như thế, hơn nữa còn rất không cẩn thận quấy nhiễu đến cô, Lữ Duy Duy tức giận xoay người, đang lúc chính xác há mồm mắng to, một cái đầu từ cửa sổ xe dò xét ra ngoài.

Một khuôn mặt quen thuộc mang theo nụ cười lấy lòng nhìn cô.

——————–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.